Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1250: Nếu Con Đã Nói Như Vậy Thì Cha Sẽ Tuyệt Đối Không Để Bất Luận Người Nào Mang Con Đi.

Bạch Lâm Tuyết không ngờ mình thức tỉnh lại gây ra ra động tĩnh lớn như vậy, nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, nàng rốt cục hoảng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
- Đi theo ta!
May mắn lúc này, một bóng dáng màu đen lướt qua không trung, kéo cô ra khỏi trên đài, mang cô rời khỏi quảng trường.
Tốc độ nhanh chóng, căn bản không cho những người khác trên quảng trường có cơ hội phản ứng.
Đợi đến khi Bạch Lâm Tuyết kịp phản ứng thì đã phát hiện mình đang ngồi ở trên lưng một con Kim Sí Đại Điêu, phía trước rõ ràng là cha ruột của mình, Bạch Thượng Đình.
Rất hiển nhiên, mặc dù Bạch Thượng Đình không ra mặt, nhưng vẫn liên tục chú ý nghi thức thức tỉnh của cô, nếu không thì cũng không thể nào chạy đến nhanh như vậy.
Mãi cho đến khi bở lại quảng trường xa xa đằng sau, Bạch Thượng Đình mới rốt cục thở dài tiếng:
- Quả nhiên con vẫn tiếp nhận huyết mạch của mẹ con.
Đối với việc Bạch Lâm Tuyết thức tỉnh ra binh chủng hệ Thiên Sứ truyền kỳ, Bạch Thượng Đình vừa vui mừng lại vừa mâu thuẫn.
Vừa rồi gây ra chiến trận lớn như vậy, cho dù hắn muốn giấu giếm thì cũng không thể nào đè toàn bộ chuyện này xuống được.
Một khi tin tức thành Trấn Ma có người thức tỉnh binh chủng truyền kỳ truyền ra thì tất nhiên sẽ làm cho cao tầng điện Vạn Thần chú ý, phái người xuống đây mời chào.
Nhưng vấn đề là bây giờ, hắn và tam trưởng lão vẫn như cũ như nước với lửa.
Nếu như bị đối phương biết cháu ngoại của mình lại có thiên phú như vậy chắc chắn sẽ đích thân tới mang cô đi, đến lúc đó sẽ không ai có thể ngăn cản được.
Bạch Thượng Đình hiểu rất rõ tính nết của tam trưởng lão.
Tuyệt không thể sẽ vì đứa cháu ngoại mà thay đổi thái độ đối với hắn.
- Mẹ ta? Bà ấy cũng hệ Thiên Sứ à?
Bạch Lâm Tuyết thấp giọng hỏi.
Ký ức của cô đối với mẹ mình chỉ dừng lại ở hồi nhỏ mà thôi, thậm chí ngay cả hình dạng ra sao cô cũng đã hoàn toàn không nhớ rõ.
Nhưng cô vẫn liên tục khát vọng, một ngày nào đó có thể nhìn thấy mẹ, nhìn xem bà là hạng người gì.
Bạch Thượng Đình nghe được cô hỏi thăm, chần chờ một chút, cuối cùng ánh mắt ảm đạm đi:
- Đúng, mẹ con bà ấy… Là Thánh nữ có thiên phú mạnh nhất trong điện Vạn Thần, chắc là con đã tiếp nhận huyết mạch của bà ấy.
- Dựa vào thiên phú con thức tỉnh, có lẽ không được bao lâu nữa điện Vạn Thần sẽ phái người xuống đây, đến lúc đó… Sợ là sẽ phải mang con đến thành Vạn Thần.
- Ta không muốn đi thành Vạn Thần.
Bạch Lâm Tuyết chợt ngẩng đầu lên.
- Con không muốn đi? Vì sao?
Bạch Thượng Đình kinh ngạc nhìn cô.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng gia nhập điện Vạn Thần đối với Bạch Lâm Tuyết mà nói tuyệt đối rất có ích lợi, thậm chí hắn đã làm tốt chuẩn bị rời xa con gái.
Nếu hắn đã không có cách nào làm hết trách nhiệm một người cha nên có, vậy thì ít nhất cũng phải đưa nàng đến bên cạnh mẹ của cô, đền bù thua thiệt từ nhỏ cho cô.
Nhưng điều làm cho Bạch Thượng Đình vạn lần không ngờ là.
Bạch Lâm Tuyết nghe thấy hắn hỏi thăm, lại lắc đầu.
- Ta thích nơi này hơn thành Vạn Thần, mọi người… Đều đối xử với ta rất tốt.
Giọng của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, giống như chỉ nói cho mình nghe.
Nhưng dựa vào thính lực của Bạch Thượng Đình vẫn có thể nghe được rất rõ ràng, hắn sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức nhu hòa xuống.
Hắn vươn tay ra, muốn vuốt ve đầu của Bạch Lâm Tuyết, nhưng vừa giơ ra một nửa lại cứng đờ, lần nữa thu về.
- Yên tâm đi, nếu con đã nói như vậy thì cha sẽ tuyệt đối không để bất luận người nào mang con đi.
Nói xong, hắn lại để Kim Sí Đại Điêu xoay quanh một vòng ở trên bầu trời thành phố, rồi mới hướng bay trở về Phủ Thành Chủ.
Cùng lúc đó, trên bầu trời cách thành Trấn Ma mấy ngàn cây số.
Lâm Hữu đang cưỡi Tiềm Long đi đường cũng vượt qua cánh rừng rậm phía dưới, đáp xuống một vùng đất hoang vu.
Sở dĩ hắn đến một nơi xa như vậy vì ma thú ở gần thành Trấn Ma, cơ bản đều là cấp 10 trở xuống, căn bản không gây nổi hứng thú của hắn.
Mà Thần Chi Lĩnh Vực cũng rộng lớn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Hắn lấy thực lực cấp 12 phi hành lâu như vậy, nhưng xung quanh vẫn như cũ vô biên vô hạn, vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối.
Cho nên hắn chỉ có thể tận lực lựa chọn phương hướng tương đối vắng vẻ, không có bóng người để đi, đi về những nơi hoang dã bị ma thú chiếm cứ.
- Chủ nhân, ngài mau nhìn bên kia!
Bỗng nhiên, âm thanh của Tiềm Long vang lên.
Lâm Hữu ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.
Chỉ thấy nơi cuối tầm mắt xa xôi, mảng lớn huyết khí mãnh liệt bao phủ kín bầu trời, nhuộm Thần Vực rộng lớn lúc đầu thành một mảnh huyết sắc, thậm chí mơ hồ có Ma Khí phun trào.
Tuy nơi đó cách vị trí hắn đứng xa mấy chục ngàn dặm, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức bạo ngược không giống với lãnh chúa.
Chuyện này làm Lâm Hữu không khỏi nhớ lại lời Bạch Thượng Đình đã nói với hắn hôm nay.
Mặc dù vị trí của thành Trấn Ma bọn hắn tương đối vắng vẻ, nhưng đối mặt lại là một chi đại quân Ma Tộc từ ma thú cấp Ma Vương thống soái.
Một khi bị xâm chiếm thì thành Trấn Ma sẽ làm trạm gác, nhanh chóng truyền tin tức về thành Vạn Thần, chờ đợi cường giả tới chi viện.
Chỉ là cấp Ma Vương mà đã có uy thế kinh khủng như vậy, gần như kéo dài mấy chục ngàn dặm xa, có thể thấy được trong đó ẩn chứa bao nhiêu ma thú cấp cao.
Cũng lại một lần nữa đổi mới nhận biết của Lâm Hữu đối với cấp 13.
- Đi, trước đi qua đó nhìn một chút, đừng bay quá cao, chắc là bên kia sẽ có ma thú cấp 12 trở lên.
Hơn hai mươi ngàn binh chủng truyền kỳ của Lâm Hữu đều là dùng binh chủng Quỷ Liễu đột biến mà thành, tiếp nhận đặc tính thăng cấp của Quỷ Liễu tăng theo cấp độ của lãnh địa, cho nên hiện tại tất cả cũng đều tự động lên tới cấp 12.
Chỉ cần không gặp phải quái vật cấp Ma Vương kia thì một phần nhỏ Ma Vương Quân chắc là không có vấn đề gì lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận