Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 292: Bảo Vật Chiến Trường Lại Xuất Hiện

Trong nháy mắt khi nhắc nhở vang lên, đã thấy sáu cột sáng từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở các góc trên chiến trường.
Nhìn kỹ mới thấy tất cả vị trí bảo vật buông xuống đều nằm bên trong thành Đại Nhạn, vừa vặn ở vào sáu góc khác nhau.
- Là bảo vật chiến trường! Chúng ta mau đi qua!
- Tất cả đều ở trong thành?
- Tất cả ngừng đánh đi, vào trong trước, bảo vật quan trọng hơn!
- Lần này, chúng ta tụ tập được nhiều người như vậy, nhất định phải cướp được bảo vật!
Bảo vật xuất hiện, nhóm lãnh chúa đâu còn tâm tư tiếp tục chiến đấu?
Bọn họ lập tức triệu hồi binh chủng của mình, vội vàng chạy về phương hướng cột sáng, cũng khiến cửa thành bị lấp kín hồi nãy trở nên trống rỗng, tạo cơ hội cho đám lãnh chúa thực lực yếu kém, không dám tới gần nơi này, cũng có thể vào thành.
Đúng như dự đoán, ngay khi đám lãnh chúa hung thần ác sát kia vừa rời đi không bao lâu, hai lãnh chúa đã hiện ra ở ngoài thành, thật cẩn thận bước vào bên trong cửa thành.
- Lạc Lỗi, bây giờ chúng ta vào thành dường như không ổn lắm đâu? Lỡ như gặp phải lãnh chúa lợi hại khác thì làm sao bây giờ?
- Không còn cách nào khác, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta vào thành, lỡ như đám lãnh chúa kia tranh cướp xong bảo vật lại trở về canh giữ cửa thành, lúc đó chúng ta sẽ không vào được. Mà không vào được thì sớm hay muộn cũng bị độc chết ở bên ngoài thôi.
- Điều này cũng đúng, vậy chúng ta nhanh chạy vào rồi tìm một nơi trốn đi.
Rõ ràng là thực lực của hai người này kém hơn rất nhiều so với đám lãnh chúa vừa tranh đấu ngoài cửa thành hồi nãy.
Bởi vì bên người bọn họ chỉ có bảy, tám binh chủng cấp bảy thôi, mấy chục binh chủng còn lại khác đều là cấp sáu.
Nếu đặt trên những chiến trường khác, loại thực lực này cũng không quá kém, nhưng đặt ở chiến trường số 1 lại có chút không đủ nhìn, thậm chí còn là loại tồn tại có thể chết bất kỳ lúc nào, dưới tay bất kỳ lãnh chúa nào đang có mặt ở đây.
Cũng mau suốt đoạn thời gian này, bọn họ đều hết sức cẩn thận, mới miễn cưỡng còn sống tới tận bây giờ.
Mắt thấy đám lãnh chúa kia đã đi thật xa, tất cả đều bị bảo vật chiến trường hấp dẫn.
Bọn họ lập tức mang theo binh chủng xuyên qua cửa thành tiến vào trong thành, bỏ chạy hướng tới một phương hướng thật xa bảo vật chiến trường, tìm kiếm một kiến trúc có chút bí ẩn núp vào trước.
Quả thực hai người này cực kỳ am hiểu đạo sống tạm bợ qua ngày.
Mà lúc này, gần một cái chợ nào đó ở bên kia.
Từng đội từng đội lãnh chúa đang cưỡi tọa kỵ nhanh chóng lao đi trên đường. Bọn họ đang vô cùng hưng phấn nhìn cột sáng ở phía xa xa đang trở nên càng ngày càng gần mình.
- Ha ha, không nghĩ tới lại có bảo vật ở gần chúng ta như vậy. Thật đúng là trời cũng giúp đại lục Thương Lam chúng ta.
- Phỏng chừng người giới vực khác còn chưa tới, chúng ta nhanh qua đi, lấy xong bảo vật lại bỏ chạy.
- Đúng vậy, tuyệt đối không thể bị đám gia hỏa đó đuổi theo!
Tổng cộng có bốn lãnh chúa bên trong đội ngũ này, hơn nữa bên cạnh mỗi một người bọn họ đều có ít nhất hơn năm mươi binh chủng cấp bảy trở lên, trải rộng ở bốn phía con đường, thoạt nhìn đồ sộ vô cùng.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới cuối con đường cái, đứng ở ngay bên ngoài một khu chợ, nơi này cũng chính là vị trí rơi xuống của bảo vật.
Nhìn thấy cột sáng kia đã gần trong gang tấc, trên mặt mấy người đều xuất hiện kích động nồng đậm. Bọn họ trực tiếp mang theo binh chủng xuyên qua cổng chợ tiến vào bên trong.
Nhưng mà giây tiếp theo, sắc mặt bọn họ trở nên cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ.
Vẻ mặt tất cả đều vô cùng ngạc nhiên hướng về chỗ sâu nhất trong chợ, nơi một bóng dáng đang ngồi trên nóc nhà, và bốn phía khu chợ kia đang bị từng đám từng đám dây leo nhỏ bé bao phủ.
- Nhanh như vậy đã có người đến?
Lâm Hữu chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn chăm chú vào mấy người đột nhiên xuất hiện.
Mà trong tay hắn, rõ ràng đang cầm một tấm bản vẽ phát ra ánh sáng, vừa lúc ở vào vị trí trung ương của cột sáng kia.
Nhìn thấy bản vẽ trong tay hắn, ánh mắt bốn người bên dưới ngưng đọng lại, trong nháy mắt, sắc mặt đám người này đã trở nên âm trầm.
- Tiểu tử, ngoan ngoãn giao bảo vật chiến trường ra đây, tha cho ngươi khỏi chết!
- Cầm bảo vật còn dám ở lại chỗ này, lá gan không nhỏ.
- Đừng nhiều lời với hắn nữa, cùng tiến lên! Cướp bảo vật rồi nói sau!
- Đi! Giết hắn đi!
Chỉ nghe bọn họ ra lệnh một tiếng, hơn hai trăm binh chủng cấp bảy và hơn ba trăm binh chủng cấp sáu, đều phát ra tiếng rít gào, lao thẳng đến vị trí của Lâm Hữu.
Bốn người kia nhìn thấy Lâm Hữu đứng lẻ loi một mình, cũng nhe răng cười một tiếng, trong mắt toát ra tàn nhẫn nhàn nhạt.
Thế nhưng giây tiếp theo, đột nhiên sắc mặt bọn họ biến đổi, trở nên vô cùng kinh hãi.
Bởi vì trong nháy mắt khi bọn họ ra lệnh, bốn phía xung quanh khu chợ nọ bắt đầu xuất hiện lượng lớn to lớn dây leo, bao vây bọn họ ở bên trong.
Thậm chí bên trong kiến trúc bốn phương tám hướng xung quanh, cũng có từng đám từng đám dây leo lao ra, giống như những con rắn lớn, xông thẳng về phía bọn họ, đánh úp lại!
- Ra tay!
Chỉ nghe Lâm Hữu quát khẽ một tiếng, xung quanh khu chợ nổ “Ầm vang” và hoàn toàn sụp xuống.
Tới lúc này, lượng thực vật nhiều vô tận và Hoa Bất Tử mới lộ ra, chúng nó trực tiếp xông lên bao phủ binh chủng của bốn người kia, đảo mắt một cái, nơi đây đã truyền đến một mảnh thét gào thê lương.
Chỉ trong nháy mắt, năm trăm binh chủng đã tổn thất gần một nửa, ngã xuống từng mảng từng mảng, máu tươi chảy đầy đất.
Cảnh tượng khủng bố kia, lập tức khiến bốn lãnh chúa thế giới Thương Lam kinh hãi muốn chết, bọn họ lập tức hoảng hốt lùi lại phía sau.
Nhưng chưa lùi được mấy bước, thân thể bọn họ đều đồng loạt chấn động, ánh mắt trở nên ngây dại.
Yêu Nữ Mị Hoặc phát động kỹ năng khống chế Nụ Hôn Của Yêu Nữ!
Phải biết rằng, đám lãnh chúa này chỉ mới cấp sáu mà thôi.
Hơn nữa trong lòng đang hoảng sợ, lại thêm bị Thanh Đằng áp chế tinh thần, làm sao có thể thoát được Yêu Nữ Mị Hoặc khống chế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận