Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 750: Phi Thuyền Xảy Ra Chuyện

Thậm chí còn có khá nhiều Người Lùn am hiểu kiến trúc đã tự chạy tới giúp đỡ, tạo nên một cảnh tượng náo nhiệt ngay biên giới sa mạc.
Mà trước khi xây dựng xong đồn biên phòng mới, Ngụy Cương lại dẫn vệ đội tuần tra bên ngoài, phụ trách ngăn cản thủy triều ma thú đột kích.
Mọi việc đều tiến hành đâu vào đấy.
Lâm Hữu quan sát một hồi, thấy nơi này không có vấn đề gì lớn, cũng yên tâm chạy trở về lãnh địa.
Đâu biết, khi hắn vừa quay lại bên ngoài lãnh địa, đã gặp phải Từ Trung với vẻ mặt lo lắng bồi hồi ở bên ngoài.
- Lãnh chúa đại nhân! Cuối cùng, ngài cũng trở lại!
Thấy Lâm Hữu xuất hiện, Từ Trung lập tức vui vẻ, vội vàng đi lên.
- Xảy ra chuyện gì sao?
Lâm Hữu xoay người một cái nhảy xuống khỏi lưng Rồng Yêu Đế.
- Xảy ra chuyện lớn!
Từ Trung lo lắng nói:
- Hai phi thuyền của chúng ta đi thông công quốc Nguyệt Hoa lẽ ra phải quay lại vào buổi sáng nhưng giờ là buổi chiều chúng vẫn chưa trở về, cũng không thấy tin tức từ công quốc Nguyệt Hoa bên kia.
- Chưa chiếc nào trở về?
Lâm Hữu nhướng mày.
Phải biết rằng về cơ bản trên mỗi một tuyến đường, hắn đều trang bị hai Phi Thuyền Ma Năng.
Nếu chỉ một chiếc chưa trở về còn có thể hiểu đã xảy ra chuyện gì đó làm chậm trễ, nhưng tất cả đều không trở về, phỏng chừng chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Trong khi đó, chuyện về tuyến đường phi hành, có liên quan tới sự phát triển kinh tế của lãnh địa hắn, tuyệt đối không thể qua loa.
Lâm Hữu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lập tức bố trí một chiếc phi thuyền, lại gọi thêm vài người, cùng ta đuổi qua xem xét tình huống.
- Vâng, hiện giờ ta lập tức đi bố trí!
Từ Trung vội vàng nhận lệnh mà đi.
Lâm Hữu lại chạy nhanh về lãnh địa, sau khi làm một ít chuẩn bị, hắn mang theo binh chủng ngoại trừ Thanh Đằng chạy tới Bến Tàu Phi Hành.
Người khai thông tuyến đường phi hành cùng hắn trong công quốc Nguyệt Hoa, là Trình Phác, vị lão lãnh chúa cấp tám đã quen biết khi mời chào lãnh chúa mới.
Cũng cũng là mối liên kết thông thương quan trọng của lãnh địa hắn với công quốc Nguyệt Hoa.
Không có con đường này, hắn nhất định sẽ tổn thất lượng lớn tài chính và dân cư chảy vào, tự nhiên không thể ngồi yên mặc kệ.
Hơn nữa, đã hơn hai tháng từ khi tuyến đường được khai thông đến bây giờ, chưa từng xuất hiện vấn đề gì lớn, bây giờ lại đột nhiên nói phi thuyền không trở về, khẳng định đã xảy ra biến cố.
Rất nhanh, Lâm Hữu đã cưỡi Rồng Yêu Đế đi tới bên trên Bến Tàu Phi Hành.
Từ Trung không hổ là lão quản sự của thành Hoàng Sa, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đối phương đã triệu tập được một đội hộ vệ được trang bị cấp tám hoàn mỹ, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch ở bến tàu rồi.
Trận thế đồ sộ kia lập tức khiến đám người qua đường bên cạnh ngừng chân lại, đứng từ xa xa chỉ trỏ.
- Đã chuẩn bị tốt rồi chứ?
Lâm Hữu xoay người một cái rơi xuống đất, đi tới trước mặt Từ Trung.
- Bẩm lãnh chúa đại nhân, đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể xuất phát.
Từ Trung cung kính hành lễ.
Mà đám hộ vệ đứng bên cạnh đối phương lại đang ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt tràn đầy kích động.
Đội hộ vệ bên trên phi thuyền khác lại lộ ra ánh mắt hâm mộ, thậm chí còn ghen tỵ đến đỏ cả hai mắt.
Rốt cuộc đám gia hỏa này dẫm phải cứt chó vận gì mà có thể đi theo lãnh chúa đại nhân ra ngoài chứ?
Sớm biết như vậy, hôm nay bọn họ cũng thay ca đến trực phi thuyền kia rồi.
Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có để biểu hiện trước mặt lãnh chúa đại nhân, bao nhiêu người muốn còn không được.
- Được rồi, xuất phát đi.
Lâm Hữu liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi theo cầu thang chậm rãi đi lên phi thuyền.
- Xuất phát!
Từ Trung hô to một tiếng, mang theo đội hộ vệ vội vàng đi theo.
Tuyến đường phi hành này vẫn luôn do hắn phụ trách, cho nên hắn cũng đi theo.
Sau đó trong cái nhìn chăm chú, đầy kinh ngạc của mọi người, phi thuyền chậm rãi lên không, rời khỏi bến tàu bay theo phương hướng công quốc Nguyệt Hoa, cũng dần dần ném Thành Hoàng Sa lại phía sau.
- Lãnh chúa đại nhân, từ nơi này đến thành Xích Tiêu cần hơn hai giờ, nếu không ngài vào khoang thuyền nghỉ ngơi một chút trước?
Từ Trung đi tới trước mặt Lâm Hữu cung kính nói.
Thành Xích Tiêu, đúng là lãnh địa của Trình Phác. Tòa thành thuộc công quốc Nguyệt Hoa này có vị trí gần Công Quốc Đại Hoang nhất, giữa hai bên chỉ cách một mảnh dãy núi vô tận, vừa vặn liền kề với nơi đặt chân của bộ lạc Mạch Cách n trong công quốc Thiên Diễm trước kia.
Bây giờ nhớ lại, Lâm Hữu mới phát hiện ra, đã thật lâu rồi hắn chưa đi đến dãy núi này.
Dựa vào tốc độ của Phi Thuyền Ma Năng, muốn đi ngang qua dãy núi còn cần chút thời gian, hắn không định đứng ở trên boong tàu nữa mà vào phòng khách trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, trong một đợt tiếng gầm của tuabin đẩy mạnh.
Phi Thuyền Ma Năng lướt qua dãy núi, mang theo gió lớn xuyên qua trung tâm dãy núi.
Rốt cục hai giờ sau, bọn họ cũng tiến vào lãnh thổ công quốc Nguyệt Hoa, một quốc gia với địa hình chủ yếu là đồi núi thung lũng.
Trong mười đại công quốc dưới trướng đế quốc Thánh Diệu, thực lực của công quốc Nguyệt Hoa có thể sắp xếp vào ba vị trí đầu. Quốc vương của họ là một vị lãnh chúa hệ Dã Thú cực kỳ cường đại.
Quốc vương cấp mười được mọi người gọi là cấp Thánh.
Rất nhiều người đều nói, từ hoàn cảnh địa hình bên trong một quốc gia, có thể mơ hồ nhìn ra thực lực của một vị quốc vương.
Những vương quốc lấy bình nguyên là địa hình chủ yếu như công quốc Nguyệt Hoa, sẽ có mảnh đất đai phì nhiêu, không cần nghĩ cũng biết thực lực của nó mạnh hơn rất nhiều so với công quốc khác.
Công quốc Đại Hoang còn được, tuy đất đai khá hoang vắng nhưng được cái rất nhiều khoáng vật.
Công quốc Lưu Hỏa và công quốc Thiên Diễm thảm hơn nhiều, địa hình không chỉ có núi lửa bao trùm phạm vi lớn, hoàn cảnh ác liệt, còn vừa thay đổi quốc vương, chắc bọn họ muốn đuổi theo công quốc khác trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ dàng.
Lâm Hữu đứng ở mép boong tàu, nhìn núi sông xinh đẹp không ngừng xẹt qua bên dưới, không nhịn được sinh lòng hâm mộ.
Nếu lúc trước hắn được đưa đến công quốc Nguyệt Hoa, phỏng chừng sẽ ra một quang cảnh khác rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận