Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 232: Dã Tâm Xưng Đế (2)

Hắn thầm nghĩ đối phương không hổ là hoàng tử của đế quốc, nhanh như vậy đã tra ra chuyện của hắn.
Nhưng hắn cũng sớm dự đoán trước tình huống này, cũng không tính là quá mức ngoài ý muốn.
Ngược lại, hắn bình tĩnh đón lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nói thẳng:
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Chắc chắn ngươi không chỉ đơn thuần muốn tìm ta tới để uống trà chứ?
- Ha ha, Lâm huynh đúng là người thẳng thắn, quả nhiên không hổ là người được ta coi trọng.
Trên mặt Tần Lễ vẫn nở nụ cười ấm áp như trước, thưởng thức trong mắt đối phương cũng tăng lên vài phần.
- Nếu người huynh đệ đã nói như vậy, ta cũng không quanh co lòng vòng, lần này ta tìm ngươi đến, muốn ngươi hãy trợ giúp ta... Thành tựu nghiệp lớn!
- Thành tựu nghiệp lớn?
- Đúng vậy, Lâm huynh vừa đến chủ thành, chắc đã được nghe một chút phong thanh về chuyện của Tần mỗ?
- Quả thật đã nghe được một chút.
Lâm Hữu gật đầu.
Tần Lễ là con thứ ba của Đại Đế Thiên Khung, bên trên còn có đại hoàng tử và nhị công chúa, hơn nữa bởi vì không kế thừa hệ binh chủng thiên sứ nên không được Đại đế yêu thích.
Đây đều là tin tức có thể nghe được ở bất cứ nơi đâu.
Tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút tin đồn thất thiệt, nhưng chắc sự thật cũng không kém quá xa.
Hình như Tần Lễ cũng biết lời đồn đại bên dưới, hắn bất đắc dĩ nói:
- Chắc Lâm huynh cũng biết, sinh ở nhà Đế vương, là chuyện bất đắc dĩ lớn nhất, rất nhiều chuyện bản thân mình không được quyết định, kể cả trên phiến đại lục này, cũng là như thế.
- Đây là vì sao? Lấy thân phận của ngươi, chắc chắn không thiếu tài nguyên mới đúng?
- Quả thật không thiếu, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, chỉ dựa vào chút tài nguyên đó là hoàn toàn không đủ, phải đạt được phụ hoàng ta tán thành mới được.
- Đại đế tán thành?
Nghe đến đây, Lâm Hữu lập tức cảm thấy hứng thú.
- Đúng vậy.
Tần Lễ gật đầu, sắc mặt dần lộ ra chút ngưng trọng:
- Lâm huynh chắc đã từng nghe nói, sau cấp 11 chính là cấp Thánh?
- Ta biết.
- Vậy ngươi cũng biết, muốn thành tựu cấp Thánh cần phải có mảnh nhỏ thần cách?
- Mảnh nhỏ thần cách? Đó là cái gì?
Lâm Hữu nghi hoặc nói, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới loại đồ vật này.
Đây chính là thông tin sau cấp mười, khiến hắn hứng thú vô cùng.
Tần Lễ hình như cực kỳ hài lòng về thái độ của hắn, cười nói:
- Xem ra Lâm huynh vẫn chưa nghe nói tới, vậy để ta nói cho ngươi nghe.
- Mảnh nhỏ thần cách, thật ra chính là hợp chất giản đơn từ ý chí Chủ Thần biến thành hợp chất phức tạp. Lãnh chúa cấp chín muốn tấn chức lên cấp mười, nhất định phải có được mảnh nhỏ thần cách, sau đó thông qua tín ngưỡng lực không ngừng cô đọng, chậm rãi thăng cấp, tăng lên thực lực.
- Nhưng muốn đột phá gông cùm xiềng xiếc, lên tới cấp mười hai, phài có được càng nhiều mảnh nhỏ thần cách hơn, tu bổ đầy đủ thần cách, mới có một phần khả năng, hoặc chính là... Đạt được truyền thừa của lãnh chúa cấp mười hai!
- Mỗi lãnh chúa cấp mười hai chỉ có một lần truyền thừa, bọn họ sẽ không dễ dàng đưa ra, ta muốn đạt được truyền thừa của phụ hoàng, nhất định phải vượt qua đại ca, nhị tỷ của ta, biểu hiện càng xuất sắc hơn bọn họ, mới có cơ hội.
- Hiện tại ngươi đã biết vì sao ta muốn gặp riêng ngươi rồi chứ?
Nói xong, Tần Lễ lại yên lặng liếc mắt nhìn Lâm Hữu một cái, dường như đang muốn quan sát phản ứng của hắn.
Mà lúc này, Lâm Hữu vẫn đang rơi vào bên trong kinh ngạc, thật lâu cũng không thể tự kềm chế được.
Một hồi lâu, rốt cục hắn cũng bừng tỉnh, lại kinh ngạc nói:
- Đạt được mảnh nhỏ thần cách mới có thể thăng cấp, nói cách khác lãnh chúa bình thường cơ bản là không thể nào vượt qua cấp mười?
- Cũng có thể nói như vậy.
Tần Lễ gật đầu:
- Nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý phụ tá ta. Đợi cho tới một ngày ta trở thành Đại Đế, ta có thể cung cấp mảnh nhỏ thần cách cho ngươi, trợ ngươi thành lập công quốc, thậm chí vương quốc, ngươi nghĩ thế nào?
Thực hiển nhiên, Tần Lễ là một người cực kỳ có dã tâm.
Hắn không chỉ muốn thành lập công quốc, hoặc là vương quốc.
Mà là muốn hướng tới cấp mười hai, tồn tại đứng trên đỉnh toàn đại lục!
Cuối cùng, Lâm Hữu vẫn từ chối lời mời của Tần Lễ.
Cũng không vì điều gì khác, hắn chỉ không muốn bị cuốn vào thị phi tranh đấu mà thôi.
Sở dĩ Tần Lễ nhìn trúng hắn, đơn giản chỉ vì đối phương nhìn thấy tiềm lực của hắn mà thôi.
Nhưng xét về thực lực, có rất nhiều lãnh chúa cấp bảy cấp tám còn mạnh hơn hắn, thậm chí là lãnh chúa cấp chín.
Lấy thân phận của Tần Lễ, chỉ cần đối phương nguyện ý, mời chào mấy cường giả để mình sử dụng là chuyện cực kỳ đơn giản.
Dù sao kể cả khi thành tựu của đối phương hơi kém, ít nhất trong tương lai cũng người đứng đầu một vương quốc.
Nhưng Lâm Hữu lại khác.
Hắn là một lãnh chúa bình thường không quyền không thế, vừa buông xuống chưa đến hai tháng, lấy gì ra mà tranh đấu với những lãnh chúa cấp cao kia?
Cho nên hắn lựa chọn từ chối.
May mắn, cách làm người của Tần Lễ cũng nhã nhặn y như hắn dự đoán.
Đối phương không hề tức giận vì bị hắn từ chối.
Ngược lại còn tự mình đưa hắn ra ngoài cổng tiểu viện, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ung dung.
- Lâm huynh, mặc kệ như thế nào, những lời ta nói ngày hôm nay luôn luôn có hiệu lực, chỉ cần ngươi nguyện ý, cửa lớn của Vương phủ ta bất cứ lúc nào cũng rộng mở cho ngươi, mong ngươi cân nhắc thêm.
- Được, ta sẽ cân nhắc.
Lâm Hữu tùy tiện đáp lại một câu.
Sau đó dưới ánh mắt nhìn theo của Tần Lễ, hắn chạy về phía đại sảnh nhiệm vụ.
Mãi cho đến khi hắn đi xa, hộ vệ bên người Tần Lễ mới thấp giọng nói:
- Điện hạ, thuộc hạ không hiểu, hắn chẳng qua chỉ là lãnh chúa cấp sáu thôi mà, vì sao ngài cho hắn đãi ngộ như vậy?
- Ngươi đương nhiên không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận