Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 429: 160 Triệu Ư? Nhiều Như Vậy?

Lúc này, không nịnh bợ, thì chờ đến lúc nào?
- Tam gia, có một vị tự xưng là Lâm công tử, cầu kiến ở bên ngoài.
Đột nhiên, một âm thanh từ bên ngoài truyền đến, cắt ngang những lời khen tặng của mọi người.
- Lâm công tử?
Lục Chấn Hưng biến sắc, người tìm tới hắn vào khi này, lại là công tử họ Lâm, ngoài vị kia ra thì còn ai nữa?
Hắn đâu dám nghĩ nhiều, lập tức nói xin lỗi với mọi người bên cạnh:
- Các vị, thật sự ngượng ngùng, ta còn có chuyện quan trọng phải đi làm, sẽ không hàn huyên với các vị nữa.
Nói xong, hắn cũng không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, đã vội vàng rời khỏi, chạy ra bên ngoài rồi.
Đại biểu các thế lực lớn đưa mắt nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Rốt cuộc là ai có thể diện lớn như vậy, có thể khiến cho Lục Chấn Hưng với uy danh như mặt trời giữa trưa nghe thấy tên phải biến sắc mặt rồi lo lắng như thế?
Lập tức, có người ôm lòng hiếu kỳ mãnh liệt, vội vàng đi theo ra, muốn thăm dò chính xác thân phận của đối phương.
Nhưng đáng tiếc chính là khi bọn họ vừa ra bên ngoài, lại phát hiện Lục Chấn Hưng đã rời đi từ lâu rồi, không còn bóng dáng.
…………..
- Lâm công tử, ngươi đã đến rồi.
Lục Chấn Hưng từ bên ngoài mở cửa bước vào bên trong một phòng khách tôn quý nhất trong hội trường bán đấu giá.
Lâm Hữu đứng chắp tay sau lưng, chậm rãi xoay người lại.
- Ta tới lúc này, không quấy rầy đến ngươi chứ?
- Không, Lâm công tử đến thăm, đâu thể gọi là quấy rầy?
Lục Chấn Hưng cười nói. Sau đó hắn chỉ chỗ ngồi bên cạnh:
- Ngồi đi, nơi nhỏ bé thế này, mong Lâm công tử không để ý.
Nói xong, hai người đi tới ghế ngồi xuống đối diện nhau.
Sau khi Lục Chấn Hưng cho người mang trà lên, hắn đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng:
- Nếu Lâm công tử đã đến đây, vừa lúc ta cũng nói với ngươi một chút tình huống trong hội đấu giá lần này.
- Tổng cộng bán được bao nhiêu?
Lâm Hữu không khỏi hỏi.
- 160 triệu.
- 160 triệu ư? Nhiều như vậy?
Trong lòng Lâm Hữu cả kinh, giá cả này còn nhiều hơn một nửa so với con số 100 triệu lúc trước Lục Chấn Hưng từng dự tính.
Nếu quy ra thành phí dụng chiêu mộ binh chủng, cũng có thể chiêu mộ được hơn sáu mươi binh chủng cấp mười.
Đám cường giả cấp mười này giàu có thật!
- Ta cũng không ngờ sẽ bán được với giá cao như vậy, có lẽ do trang bị này có năng lực bảo mệnh rất mạnh, cho nên khi bán đấu giá có rất nhiều cường giả cấp mười và đại biểu các thế lực đều tranh nhau ra giá. Vì thế giá cả đã bị nâng lên không ít.
Lòng Lục Chấn Hưng vẫn còn sợ hãi.
Đến tận bây giờ, trong đầu hắn vẫn còn quanh quẩn một màn cạnh tranh rung động lòng người giữa một đám cường giả cấp mười kia.
Hắn dám đảm bảo, đây tuyệt đối là lần bán đấu giá lớn nhất trong đời được hắn làm người chủ trì.
- Thế cuối cùng là ai đoạt được trang bị đó?
Lâm Hữu hỏi.
- Nó bị một vị quốc vương Công Quốc mua đi, về phần thân phận của đối phương, xin thứ lỗi, ta không tiện tiết lộ.
- Không sao mà, ta cũng hiểu.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu.
Các ngành các nghề đều tự có quy củ của mình, bán đấu giá cũng vậy, bình thường sẽ không dễ dàng lộ ra tin tức của khách hàng.
Kỳ thật hắn đã đoán ra người tranh được vật ấy chính là một vị quốc vương.
Dù sao tài lực của người tu luyện cấp mười bình thường cũng không thể so sánh được với quốc vương một quốc gia.
Tiếp theo, hắn lại nghe Lục Chấn Hưng tiếp tục nói:
- Dựa theo ước định lúc trước của chúng ta, 160 triệu trừ đi 10 triệu tiền chi phí, còn lại 150 triệu, Lâm công tử lấy tám phần, chính là 120 triệu, ta cần phải đưa thêm cho ngươi 70 triệu nữa, như vậy chắc không có vấn đề chứ?
- Ừm, không có vấn đề.
Lâm Hữu hít sâu một hơi, trong lòng hắn đều không nhịn được đã hơi hơi rung động.
Sau khi nắm trong tay món tiền này, hắn lại có thể xây dựng rầm rộ, tiếp tục tiến hành tạo ra một trung tâm mậu dịch phi hành ở bên trong lãnh địa, từ đó hấp dẫn thật nhiều người đến thành Hoàng Sa.
Đến lúc đó, không chắc thành Hoàng Sa có thể trở thành thành thị cấp bậc triệu dân, nhưng hoàn toàn đủ khả năng tăng dân cư lên vài trăm ngàn người.
Cứ như vậy, lực tín ngưỡng của hắn sẽ tăng lên một đống lớn, nghĩ đến đây, Lâm Hữu lập tức nói:
- Trước lúc đó, ta có thể nhờ Lục chưởng quầy giúp ta một chuyện trước hay không?
- Lâm công tử quá khách khí, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng ra, Lục mỗ sẽ gắng hết sức đi làm.
Lục Chấn Hưng trịnh trọng nói.
Đây chính là cơ hội để tạo mối quan hệ với Lâm Hữu, sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng?
- Đúng rồi, Lâm công tử muốn ta hỗ trợ cái gì?
Hắn tò mò hỏi.
- Cũng không tính là chuyện gì lớn, chỉ là gần đây ta cần 500 ngàn đơn vị bột ma pháp, không biết Lục chưởng quầy có thể giúp ta thu mua hay không?
- 500 ngàn bột ma pháp?
Lục Chấn Hưng hơi hơi nhăn mày.
- Đây cũng không phải số lượng nhỏ, kể cả bên trong Thập Phương Các chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ tồn kho chừng 100 ngàn mà thôi, Lâm công tử cần nhiều như vậy làm gì?
- Dùng để chế tạo một vài thứ mà thôi.
Lâm Hữu mỉm cười.
- Vậy sao?
Lục Chấn Hưng nhìn hắn một cái thật sâu nhưng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục cúi đầu trầm ngâm:
- Hỗ trợ thu mua thật ra không có vấn đề, chẳng qua số lượng này quá lớn, có thể tạo thành ảnh hưởng với thị trường, giá cả có thể bị đẩy cao lên mấy lần, còn tốn khá nhiều thời gian.
- Đương nhiên, lượng hàng tồn kho bên trong Thập Phương Các chúng ta sẽ dựa theo giá thấp nhất bán cho Lâm công tử, ngươi cảm thấy thế nào?
- Có thể.
Lâm Hữu gật đầu:
- Vậy làm phiền Lục chưởng quầy lo chuyện này giùm ta.
- Sao Lâm công tử lại nói thế? Chuyện của ngươi chính là chuyện của Lục gia chúng ta, sau này có chuyện gì cần hỗ trợ cứ tới tìm ta.
Lục Chấn Hưng nở nụ cười sang sảng.
Tiếp đó, hai người tiếp tục trao đổi về chuyện giao dịch.
Chừng một giờ sau, rốt cục Lâm Hữu mới cầm hơn 40 triệu ma năng, và 100 ngàn đơn vị bột ma pháp, từ cửa sau của hội bán đấu giá bí ẩn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận