Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1448: Nở Rộ, Ánh Sáng Sinh Mệnh Cuối Cùng (Phần 1)

Khống Chế Tuyệt Đối!
Chủ Thần làm Sáng Tạo Giả của Vạn Giới, có tuyệt đối năng lực khống chế quy tắc Vạn Giới tuyệt đối.
Chỉ một cái liếc mắt, tất cả Đại Đế đến từ vạn giới đều bị tước đoạt lực lượng, cường độ nhục thể biến thành chỉ bằng một phàm nhân, tất cả lãnh chúa mất đi toàn bộ năng lực.
- Xem ra là ta biến mất quá lâu làm cho các ngươi đều quên sinh mệnh của mình là ai ban cho rồi.
Chủ Thần lạnh lùng chăm chú nhìn Đại Đế Vạn Giới từ trên bầu trời té rớt xuống, hắn nhẹ nhấc cánh tay lên, "Bành" một tiếng, thân thể của hai Đại Đế cấp 13 trong đó lập tức nổ tung, máu tươi rơi xuống như mưa.
- Lão Chu!
- Thiên ca!
Các Đại Đế còn lại tức muốn rách cả mí mắt, nhìn về phía vết máu ngay cả thi thể cũng không còn kia, trong mắt phủ đầy tia máu, tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng.
Ngay vừa rồi.
Bọn hắn còn đang cùng nhau mặc sức tưởng tượng tương lai của mình, nghĩ đến sau khi Chủ Thần mới được sinh ra, có Chủ Thần che chở thì mình sẽ tìm một nơi yên tĩnh ẩn cư, sống một cuộc sống của người bình thường.
Lại hoặc là sinh con dưỡng cái, cùng ngồi uống trà hạ đánh cờ, nhìn Thần Vực mặt trời mọc mặt trời lặn, cứ như vậy đến cuối đời.
Ước mơ đơn giản này đều bị vô tình vò nát trong lúc này.
Bọn hắn một đường liều mạng đi tới đây đến cùng là vì cái gì?
- Ngươi là quái vật! Ngươi không xứng làm Chủ Thần của Vạn Giới!
- Súc sinh! Ta liều mạng với ngươi!
Trong tiếng gầm rống tức giận, lại là hai vị Đại Đế quen thuộc với hai người kia đứng dậy, vọt về phía Chủ Thần.
- Đừng!
- Không!
- Bành!
Hai tiếng nổ tung nương theo tiếng nhóm Đại Đế kinh hô vang lên.
Dòng máu đỏ sẫm giống như là ráng chiều kết thúc ánh chiều tà, nhuộm đỏ ánh mắt của nhóm Đại Đế, càng nhiễm đỏ mắt trước mặt đất.
Chết rồi.
Đều đã chết.
Ngày xưa là đồng bọn, là chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử lâu như vậy, bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt bọn hắn chết trước mặt mình.
Tất cả Đại Đế trừng to mắt, ngơ ngác nhìn nơi bọn hắn ngã xuống.
Tất cả tín ngưỡng trong lòng cho tới nay đều triệt để sụp đổ vào lúc này.
Dù là Đoạn Trường Phong ở giữa không trung cũng lộ ra một tia không đành lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
- Đây chính là kết cục của việc phản kháng ta!
Vẻ mặt Chủ Thần không thay đổi chút nào, giống như hắn chỉ vừa bóp chết mấy con kiến, vẻ mặt cao cao tại thượng.
Trước kia, hắn đã từng suất lĩnh lãnh chúa trục xuất Ma tộc ra khỏi Thần Vực, thành lập thế giới thuộc về lãnh chúa, được thế nhân tôn kính triều bái.
Nhưng hôm nay đã không còn.
Vì thu hoạch được sinh mệnh vĩnh hằng, hắn đã biến thành thích giết chóc, lãnh khốc vô tình, giống như một vị bạo quân tàn nhẫn.
Tiện tay giải quyết hết mấy vị Đại Đế, hắn không tiếp tục để ý tới những người khác nữa, giương mắt nhìn về phía bóng lưng của Tư Đồ Kiếm sắp biến mất ở chân trời.
- Ông…
Một luồng lực lượng Pháp Tắc Không Gian kinh khủng vô biên đột nhiên bạo phát.
Trong chốc lát, bao gồm cả Tư Đồ Kiếm ở bên trong, tất cả lãnh chúa và ma vật trong phạm vi mấy trăm cây số khắp chiến trường xung quanh đều bị giam cầm tại chỗ, không thể động đậy.
Ngay cả những vừa định lãnh chúa và ma vật vừa định thoát đi cũng đều đứng im ở giữa không trung, trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Bạch!
Chủ Thần biến mất.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã đi tới bên cạnh Tư Đồ Kiếm ngoài trăm cây số , bàn tay lớn bóp lấy cổ của hắn, nhấc cả người hắn lên.
Hiển nhiên là định thôn phệ hết lực lượng Chủ Thần hệ Côn Trùng đang được phong ấn ở trong cơ thể của hắn.
Tư Đồ Kiếm liều mạng giãy dụa, nhưng ở trước mặt lực lượng kinh khủng của Chủ Thần, hắn lại như là một con kiến hôi, không bao lâu thì bị siết cổ đến sắc mặt đỏ lên.
Ngay sau đó, một luồng lực lượng linh hồn từ trong cơ thể hắn phiêu tán ra, làm hắn càng trợn tròn hai mắt, thống khổ giằng co
Linh hồn bị rút ra tuyệt đối là cực hình thống khổ nhất trên thế gian này.
Loại thống khổ đến từ sâu trong linh hồn, giống như linh hồn bị xé rách vò nát, dù đã là Thiên Thần nhưng Tư Đồ Kiếm cũng đau đến mức sắp ngất đi, biên độ giãy dụa cũng càng ngày càng kịch liệt, lại ngay cả một chút âm thanh cũng không có cách nào phát ra.
- Trường Phong! Hắn chính là đứt con trai do chính tay ngươi nuôi lớn đó! Ngươi thật sự muốn trơ mắt nhìn hắn chết ở trước mặt ngươi như vậy sao?
Nhìn thấy bộ dáng thống khổ bất lực của Tư Đồ Kiếm, Thu Hàm Nguyệt ở phía dưới tuy không cách nào động đậy nhưng trong mắt chứa đầy nước mắt, không cam lòng lớn tiếng chất vấn.
Tư Đồ Kiếm là con nuôi của Đoạn Trường Phong, yêu ai yêu cả đường đi, nàng đã sớm đối xử với hắn như con ruột của mình.
Bây giờ nhìn thấy bộ dáng của con mình thê thảm như vậy, lại có người mẹ nào không đau lòng, không bi phẫn được chứ?
Nhưng càng nhiều vẫn là lên án đối với Đoạn Trường Phong. Con trai do chính tay mình nuôi lớn nhiều năm như vậy, cho dù không phải con ruột thì cũng hơn hẳn con ruột, sao hắn có thể nhìn con của mình thống khổ chết đi như vậy được chứ?
Đây là Đoạn Trường Phong mà nàng yêu tha thiết sao?
- Ta. . . . .
Đoạn Trường Phong há to miệng, vẻ mặt cũng là phức tạp tới cực điểm.
Rõ ràng chỉ là một khôi lỗi được mình nuôi dưỡng lớn lên để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, nhưng khi nhìn Tư Đồ Kiếm thống khổ giãy dụa bộ dáng như vậy, không biết vì sao, trong lòng của hắn lại có cảm giác quặng đau.
Trong đầu không khỏi hiện ra từng màn Tư Đồ Kiếm lớn lên ở bên cạnh hắn.
Từ một đứt trẻ sơ sinh không biết gì, lại đến một tiểu gia hỏa bi bô tập nói, còn có thiếu niên luôn chạy theo sau cái mông hắn, đến một tiểu hỏa tử làm chuyện gì cũng muốn làm trái lại hắn.
Bây giờ thoáng chớp mắt lại đã phát triển đến loại tình trạng này.
Bây giờ nhớ lại, tiểu gia hỏa này lại nhưng đã trong lúc vô tình chiếm một bộ phận vô cùng trọng yếu trong cuộc sống của hắn.
- Cha. . . . .
Đúng lúc này, trong miệng Tư Đồ Kiếm ý thức đã triệt để mơ hồ đột nhiên vô truyền ra một tiếng gọi hư nhược.
Xưng hô quen thuộc, cùng với vẻ tuyệt vọng và bất lực đó giống như một tiếng sét, rốt cục triệt để đánh tan tầng phòng tuyến cuối cùng của Đoạn Trường Phong, để hắn đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận