Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 478: Rừng Tinh Linh- Đô Thị Rừng Rậm

- Thành thị thật đồ sộ! To hơn thành Hoàng Sa của ta không biết bao nhiêu lần.
Lâm Hữu nhìn chung quanh, không nhịn được phát ra lời cảm khái.
Bên ngoài rừng Tinh Linh này có chút không giống những gì hắn tưởng tượng, ngoại trừ tộc Tinh Linh, còn rất nhiều chủng tộc khác cuộc sống, hơn nữa nơi này còn phong phú hơn nhiều so với Thánh Vực.
Thoạt nhìn không khí nơi này một mảnh hoà thuận vui vẻ, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tươi cười.
Đây chẳng phải là đô thành rừng rậm mà hắn vẫn luôn muốn xây dựng nên sao?
- Các vị, xin theo ta đến đây, có lẽ cầu nguyện đã bắt đầu rồi.
A Nhĩ Luân ở phía trước dẫn đường nói.
- Cầu nguyện? Chẳng lẽ gần đây lại xảy ra chuyện gì lớn?
Lôi Triết tò mò hỏi.
Hắn thường có lui tới với tộc Tinh Linh, cho nên vẫn có chút hiểu biết về chuyện của bộ tộc này.
Lâm Hữu và Mạch Cách n bên cạnh nghe vậy, cũng lập tức thu lại ánh mắt, tò mò nhìn qua.
- Kỳ thật ta cũng không rõ ràng, chỉ nghe nói gần đây chủ vị diện Ma Thú bên kia xuất hiện biến cố gì đó, Đại Tế Ti đang kết nối với Mẫu Thần Tự Nhiên, hy vọng ngài gửi xuống thần dụ.
- Thần dụ?
Mạch Cách n và Lôi Triết nỉ non một tiếng, sắc mặt cổ quái nhìn về phía Lâm Hữu.
Nếu A Nhĩ Luân biết Mẫu Thần Tự Nhiên mà bọn họ vẫn luôn thờ phụng, lại chuyển thần dụ lên người một nhân loại, không biết đối phương sẽ có cảm tưởng như thế nào.
- Làm sao vậy?
A Nhĩ Luân phát hiện dị thường của bọn họ, nghi hoặc quay đầu lại.
- Không có gì.
Lôi Triết nhếch miệng cười:
- Chúng ta vẫn nên đi nhanh vào bên trong rừng rậm đi, ta phải mau chóng chạy về vương quốc.
- Đúng, nghe nói gần đây vương quốc các ngươi đang xảy ra náo động, Lôi Triết ngươi cần phải cẩn thận một chút.
- Yên tâm, dù chúng ta náo động, cũng không dễ dàng sát hại đồng tộc của mình.
- Tốt lắm, các vị đi theo ta.
Dứt lời, A Nhĩ Luân đẩy nhanh tốc độ, mang theo bọn họ rời khỏi quảng trường, chạy tới chỗ sâu trong rừng Tinh Linh.
Mà bởi vì hắn dẫn đường, cho nên dọc theo đường đi này tiện lợi hơn rất nhiều.
Trải qua kiểm tra thật kỹ càng, lại mất thêm gần một giờ nữa, bọn họ cũng đi vào khu vực trung ương rừng rậm nơi tộc Tinh Linh sinh sống.
Từ rất xa, đã có thể nhìn thấy các Tinh Linh không ngừng tụ tập về hướng xa xa, tập trung tới cây cổ thụ khổng lồ đứng vững ở trung ương Rừng Tinh Linh.
- Đó là Đại Thụ Tinh Linh?
Trong đội ngũ, Mạch Cách n hiếm khi kinh hô lên tiếng.
Từ lúc còn ở trong bộ tộc, hắn đã nghe những người già kể chuyện về Đại Thụ Tinh Linh.
Có thể nói, tất cả Tinh Linh, đều sinh ra trên Đại Thụ Tinh Linh này.
Cho nên đại thụ này chính là thứ quan trọng nhất trong Tinh Linh nhất tộc, cũng là gốc rễ sinh tồn của bọn họ.
Sở dĩ không cho người ngoại tộc tới gần, nguyên nhân quan trọng nhất chính vì bảo vệ Đại Thụ Tinh Linh an toàn, không để nó chịu chút tổn hại nào.
- Đây là Đại Thụ Tinh Linh ư? Khí tức sinh mệnh thật nồng đậm.
Lâm Hữu hít sâu một hơi, giống như cả thể xác và tinh thần đều được tinh lọc, có một cảm giác thoải mái nói không nên lời, khiến những mệt nhọc tích lũy từ chiến đấu trong khoảng thời gian này, cũng dần trở thành hư không.
Sau đó, bọn họ đi theo A Nhĩ Luân, cùng Tinh Linh khác, vội vàng chạy tới Đại Thụ Tinh Linh, lúc này không còn bị Tinh Linh nào ngăn trở nữa.
Trong lòng Lâm Hữu chờ mong không thôi.
Trước khi Vạn Giới sụp đổ, cũng chỉ có tiểu thuyết trò chơi hoặc điện ảnh, hắn mới được nhìn thấy những thứ hư ảo như Đại Thụ Tinh Linh.
Không nghĩ tới bây giờ lại có cơ hội chứng kiến thứ này tận mắt, tâm tình khó tránh khỏi có chút kích động.
Hơn nữa hắn nghe nói, người thống trị Đế Quốc Tinh Linh hiện tại, là một vị Nữ Vương Tinh Linh có thực lực đạt tới cấp mười hai, cũng là tồn tại xinh đẹp nhất trên phiến đại lục này.
Nếu được một lần chiêm ngưỡng dung nhan kia, cũng không uổng hắn tự mình chạy tới nơi xa như thế này.
Mang theo ý tưởng này, rất nhanh bọn họ đã vượt qua một mảnh thụ phòng, đi vào chỗ sâu nhất trong rừng Tinh Linh, đến dưới một gốc cổ thụ thật lớn ngạo nghễ đứng vững trong hiên địa.
Nhưng khiến cho Lâm Hữu tiếc nuối chính là. khi hắn đi theo đội ngũ, đi vào một mảnh quảng trường thật lớn bên dưới Đại Thụ Tinh Linh lại không nhìn thấy bóng dáng Nữ Vương Tinh Linh.
Ngược lại hắn chỉ thấy một đám Tinh Linh khí thế mạnh mẽ, cùng một đám Hoa Tinh đang bay múa trên không trung.
Dưới sự dẫn dắt của một vị lão Tinh Linh cầm quyền trượng dây leo trong tay, bọn họ đang thành kính quỳ lạy với Đại Thụ Tinh Linh trước mắt.
Đại Thụ Tinh Linh được tia sáng vờn quanh, đang rớt xuống bên dưới một mảnh quang huy nhu hòa.
An ủi thể xác và tinh thần của mọi người.
Ở nơi này, dường như cả thế giới đều trở nên yên lặng hơn rất nhiều.
…………..
Tộc Tinh Linh được xưng là đứa con được tự nhiên ưa ái, cũng không phải không có đạo lý.
Chỉ cần bước vào phạm vi trăm mét gần Đại Thụ Tinh Linh, Lâm Hữu đã có thể cảm nhận được một cỗ khí tức sinh mệnh nồng đậm cơ hồ thành thực chất ùa vào mặt.
Mạnh mẽ hơn Đại Thụ Thế Giới trong lãnh địa của hắn rất nhiều, Cũng khó trách nó lại sinh ra chủng tộc Tinh Linh.
Mà vị lão Tinh Linh cầm quyền trượng trong tay, đứng dưới tàng cây Đại Thụ Tinh Linh kia, chính là Đại Tế Ti trong miệng bọn họ.
Trên người lão Tinh Linh này phát ra khí tức khủng bố, không chút thua kém lãnh chúa cấp mười một hắn đã từng ra mắt.
Ngay cả một đám trưởng lão Tinh Linh, cũng đạt tới cấp mười trở lên.
Tổng cộng có mười hai người.
Nơi này hoàn toàn không thua kém lãnh địa của lãnh chúa đế quốc.
- Thần Tự Nhiên vĩ đại từ ái, xin nghe lời cầu nguyện từ con dân thành tín nhất của ngài, đánh xuống thần dụ, chỉ dẫn phương hướng đi tới cho chúng ta...
Dưới tàng cây, Đại Tế Ti cao giọng la lên, âm thanh rõ ràng truyền khắp chung quanh, lọt vào trong tai tất cả Tinh Linh và Lâm Hữu.
Mỗi một câu hạ xuống đều khiến trưởng lão và nhóm chấp sự đang quỳ sát dưới tàng cây lễ bái một lần, trên mặt đám người kia tràn đầy thành kính.
- Đã tới thời khắc quan trọng nhất.
Lúc này, A Nhĩ Luân bên cạnh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận