Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 166: Chẳng Lẽ Kế Hoạch Của Chúng Ta Bị Bại Lộ?

Đối với những tu luyện giả bọn họ, sức hấp dẫn của trang bị là quá lớn, lập tức có không ít tu luyện giả thực lực không tồi vội vàng chạy tới Quý phủ của Tiết Trường Quý, muốn gia nhập thành Hoàng Sa, làm việc cho Lâm Hữu.
Đây cũng coi như một kế hoạch thu hút tu luyện giả của Lâm Hữu.
Dù sao số lượng tu luyện giả của thành Hoàng Sa vẫn quá mỏng manh, kém một khoảng lớn so với những toà thành thị khác, muốn mời chào càng nhiều nhân tài, nhất định phải mang ra thứ khiến bọn họ động tâm.
Đương nhiên, những thứ đó vẫn là chuyện của sau này.
Lúc này, Lâm Hữu đã sớm cưỡi Rồng Yêu Vương trở lại lãnh địa, bắt đầu làm chuẩn bị cho kế hoạch kế tiếp, thuận tiện gọi Linh Tịch và tất cả đám thực vật khác trở về.
Mãi cho đến gần buổi chiều, hắn mới mang theo sáu thực vật cấp bảy và hơn ba trăm binh chủng mới sinh sản thêm rời khỏi lãnh địa, đi về hướng thành Mặc Uyên.
Thành Mặc Uyên cách thành Hoàng Sa chỉ một trăm km, với tốc độ di động hiện giờ của đám thực vật, khoảng cách ấy không tính là xa.
Cho nên hắn chỉ để lại Thanh Đằng cấp bảy và mấy thực vật cấp sáu đóng ở lãnh địa.
Lấy năng lực phòng thủ hiện tại của Thanh Đằng và Vòng Bảo Hộ Lãnh Địa, kể cả khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng có thể cưỡi Rồng Yêu Vương đúng lúc chạy về lãnh địa, không cần lo lắng vấn đề lãnh địa bị đánh lén.
Mà xuất phát lần này, Lâm Hữu cũng không muốn những người khác biết, tránh có người để lộ tin tức, hoặc gây ra khủng hoảng.
- Đi thôi, cũng tới lúc nên tính sổ.
Sắc mặt Lâm Hữu hơi trầm xuống, hắn cưỡi Sư Tử Nhận Ảnh cấp bảy, dẫn theo một đám thực vật vội vã hành quân trên đường nhỏ.
Công tác điều tra đã được giao cho Rồng Yêu Vương và Rồng Bay.
Trong nháy mắt, cả đội ngũ khổng lồ biến mất trong một mảnh núi đồi hoang vu.
Mà Lâm Hữu không biết.
Lúc này ở trong thành Mặc Uyên.
Một đám tu luyện giả cấp sáu đang ngồi vây quanh hai bên một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, dự họp hội nghị.
- Lãnh chúa đại nhân, buổi sáng hôm nay người đi tìm hiểu tin tức đã trở lại.
Một gã tu luyện giả tuổi hơi lớn, ngồi ở vị trí đầu tiên mở miệng nói trước.
- Đã trở lại? Kết quả thế nào? Người hai bên kia đã đánh nhau chưa?
Người đàn ông kia hỏi.
- Vẫn chưa.
Tu luyện giả trả lời.
- Vẫn chưa? Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta bị bại lộ?
Người đàn ông kia nhíu mày.
- Ta nghĩ là không, theo lý thuyết hắn nên nhìn thấy lệnh bài thành Huyền Dương rồi mới đúng.
- Có phải hắn kiêng kị lãnh chúa Thành Huyền Dương, không dám tùy tiện ra tay hay không?
Lúc này, tu luyện giả trẻ tuổi khác chen vào nói.
- Ta cảm thấy chuyện này có khả năng.
Một đại hán đầu trọc ngồi bên cạnh tu luyện giả trẻ tuổi nói tiếp:
- Hai ngày trước khi chiến trường vạn giới mở ra, ta còn đi qua thành Hoàng Sa một lần, cũng được gặp lãnh chúa thành Hoàng Sa vài lần, lúc ấy bên người hắn tất cả đều là cấp sáu, không có lấy một binh chủng cấp bảy, thực lực không tính là mạnh mẽ.
- Không có binh chủng cấp bảy? Vậy còn chờ cái gì, lãnh chúa đại nhân của chúng ta có hai tùy tùng cấp bảy, giải quyết hắn ta quá dễ dàng còn gì?
- Không thể nói như vậy được, dù sao đối phương cũng là tồn tại còn sống trở về từ chiến trường vạn giới, lỡ như trong khoảng thời gian này, đối phương đã bồi dưỡng ra một hai cái cấp bảy, vậy khó đối phó.
- Ai, cũng tại tên Ngô Lương vô dụng kia, bảo hắn đi điều tra tình huống, kết quả hắn còn không biết bên cạnh đối phương có bao nhiêu tuỳ tùng.
- Không thấy rõ thì phải làm thế nào đây? Một lãnh chúa cấp sáu, kể cả có nhiều tuỳ tùng cũng nhiều nhất là một trăm, hai trăm thôi. Hơn nữa lãnh chúa đại nhân ngài có hai cái cấp bảy, hoàn toàn không cần e ngại đối phương!
- Đúng vậy! Hiện tại, thành Hoàng Sa đang từ từ phát triển lên, nếu cứ ngồi yên không để ý tới bọn họ, chắc chắn sẽ hậu hoạn vô cùng. Hiện tại đúng là cơ hội tuyệt hảo để tiêu diệt đối phương, chỉ cần cướp sạch tài nguyên của bọn họ, sẽ cực kỳ có lợi cho chúng ta phát triển. Đến lúc đó đâu cần e ngại thành trì xung quanh nữa?
Đám tu luyện giả bên dưới ngươi một câu ta một câu, đều khuyên bảo.
Người đàn ông ngồi ở ghế chủ vị, cũng cau mày, vẻ mặt trầm tư.
Một hồi lâu sau, cuối cùng hắn nói:
- Được, cứ quyết định như vậy, lập tức tập kết đội ngũ, bất ngờ đánh thành Hoàng Sa. Đến lúc đó ta sẽ khiến Ong Độc của ta đi điều tra lãnh địa đối phương, một khi xác định được thực lực bên đó, lập tức hành động tóm gọn!
Nói xong, mấy con Ong Độc có kích thước bằng ngón cái bay đến bên người hắn, rõ ràng là Ong Độc Trinh Sát cấp sáu!
Mà ở phía sau hắn, ccòn có hai Ong Chúa với hình thể thật lớn, khí thế thẳng hướng cấp bảy!
Người này không phải ai khác, đúng là lãnh chúa thành Mặc Uyên, Phương Hồng Hải!
……….
Lâm Hữu không nắm rõ hành động Phương Hồng Hải.
Lúc này, hắn đang dẫn đám binh chủng đi tới một ngọn núi phụ cận thành Mặc Uyên sau đó cẩn thận che dấu rồi xuyên thấu qua khe hở quan sát tình huống bên trong thành Mặc Uyên.
Vẫn giống lần trước hắn tới nơi này.
Nơi cổng thành người xe ra vào tấp nập, có vô số thương nhân, tu luyện giả ra vào bên trong thành, phồn hoa hơn thành Hoàng Sa của hắn rất nhiều.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Hữu đã nhận thấy một tia khí tức khác biệt so với bình thường khiến chân mày hắn dần dần nhíu lại.
Bởi vì hắn phát hiện, lúc này trong ngoài thành Mặc Uyên, nơi nơi đều tràn ngập một cỗ khí tức ngay ngắn, nghiêm nghị. Xuyên thấu qua cổng thành, thậm chí còn thường xuyên có thể nhìn thấy từng đội từng đội người tu luyện đi qua, nhanh chóng tập trung về cùng một phương hướng.
Có chút cổ quái!
Thời gian dài sống trong cảnh đề phòng, khiến Lâm Hữu ngay lập tức phát hiện ra chỗ không đúng. Hắn không nhịn được bắt đầu trở nên cảnh giác.
- Các ngươi cứ ở nơi này trước, ta đi tìm hiểu tin tức.
Lâm Hữu dặn dò nhóm thực vật bên người một tiếng, đổi phục sức lãnh chúa trên người thành áo khoác cũ nát ngày trước, đi xuống đỉnh núi bước vào đường lớn bên ngoài thành Mặc Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận