Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 200: Năng Lực Của Người Lùn

- Khí tức hỏa diễm? Tộc Người Lùn còn có bản lĩnh này?
Lâm Hữu kinh ngạc quay đầu lại.
Hiện giờ thân thể hắn đã cường hóa đến cấp sáu, tinh thần cũng cực kỳ nhạy bén, nhưng hắn không cảm giác được dãy núi bên dưới có nơi nào lạ thường.
Chẳng lẽ tộc Người Lùn có thiên phú gì đó mà hắn không biết?
- Nhân loại, ngươi đang hoài nghi cảm giác với hoả diễm của nhất tộc Người Lùn chúng ta!
Mạch Cách n bất mãn nói.
Đa số thời gian nhất tộc Người Lùn đều cuộc sống dưới mặt đất, tới gần vị trí hoả nguyên, cho nên bọn họ có lực tương tác rất mạnh với hoả diễm.
Dù ở cách rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được hoả nguyên tồn tại.
Đây là thiên phú bẩm sinh.
Cho nên đối mặt với sự nghi ngờ của Lâm Hữu, hắn nhất định phải lập tức phản bác.
Lâm Hữu nghe vậy, vội vàng cười ha ha, sau đó giơ tay chỉ về phía trước.
- Ngươi xem, nơi đó chính là lãnh địa của ta.
- Nhanh như vậy đã tới rồi?
Trong mắt Mạch Cách n đầy kinh ngạc, hắn nhìn về phương hướng Lâm Hữu vừa chỉ.
Tới khi lọt vào mắt là Đại Thụ Sinh Mệnh cao mấy chục mét và thành Hoàng Sa đang được một mảnh màu xanh biếc bao trùm, hai mắt hắn lại nở to hơn.
- Khí tức sinh mệnh thật mạnh, còn vượt qua khu vực bên ngoài rừng Tinh Linh.
- Ngươi từng đi qua rừng Tinh Linh?
Lâm Hữu nghi hoặc nói, sau đó hắn lập tức phản ứng lại được và tiếp tục hỏi:
- Trên đại lục này có rừng Tinh Linh?
Mạch Cách n liếc mắt nhìn hắn:
- Ngạc nhiên ư? Trên Đại Lục Nguyên Thuỷ đâu chỉ có một mình nhân loại các ngươi, nhanh mang ta đi xem chí bảo hoả diễm kia đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều.
- Được được được, đi theo ta.
Lâm Hữu bất đắc dĩ nhún vai.
Dù sao hắn đã nhận định Mạch Cách n chính là đại sư công tượng tương lai của lãnh địa mình.
Có vấn đề gì về sau lại hỏi cũng được, đối phương có chạy mất đâu mà sợ?
Nghĩ như vậy, hắn mang theo Mạch Cách n xẹt qua tường thành, rớt xuống bên trong Thành Hoàng Sa.
Phát hiện ra hắn, tất cả cư dân lãnh địa đều lên tiếng thăm hỏi.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài đã về rồi.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài vừa từ bên ngoài trở về sao?
- Ra mắt lãnh chúa đại nhân.
Những cư dân lãnh địa này đã sớm quen với binh chủng thực vật của Lâm Hữu.
Tuy bọn họ vẫn tỏ ra hơi e dè một chút khi nhìn gần, nhưng không còn sợ hãi như trước nữa, thậm chí trên mặt mỗi người đều tràn đầy tôn kính phát ra từ tấm lòng.
- Nhìn ra được, ngươi là một lãnh chúa tốt được nhóm cư dân lãnh địa kính yêu.
Mạch Cách n đứng bên cạnh Lâm Hữu, thoáng có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của hắn, lãnh chúa nhân loại đều là những tên tiểu nhân hám lợi, âm hiểm giả dối.
Rất khó nhìn thấy trường hợp kiểu này, một lãnh chúa được nhiều cư dân lãnh địa ủng hộ kính yêu như vậy.
- Thế nào? Ngươi có vừa lòng với hoàn cảnh nơi này không?
Lâm Hữu quay đầu lại hỏi.
- Ừm, coi như có đi.
Mạch Cách n gật đầu:
- Ngươi có thể thành lập thành thị ở một nơi như thế này, đã rất không tệ rồi.
Còn một câu hắn chưa nói, đó là nơi này rất hẻo lánh, vừa lúc thích hợp với loại người không thích giao tiếp với người bên ngoài như hắn.
Nếu nơi này là một thành thị phồn hoa ở sâu trong công quốc, ngược lại hắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt ủng hộ của nhóm cư dân lãnh địa, hai người đi vào bên trong thành, tìm được Tiết Trường Quý đang sắp xếp nhân thủ tiến hành nhiệm vụ xây dựng thêm.
Lâm Hữu xem xét tiến độ một chút rồi leo lên lưng Rồng Yêu Vương bay về phía lãnh địa của mình.
Trên đường phi hành, Mạch Cách n thường thường vang lên từng đợt than thở đầy sợ hãi vì những thực vật xung quanh lãnh địa của Lâm Hữu. Hắn hoàn toàn không dự đoán được chủng loại thực vật bên trong lãnh địa của Lâm Hữu lại nhiều như vậy.
Quả thực có thể dùng từ kỳ quái đến rực rỡ để hình dung.
Nhưng lập tức, ánh mắt hắn đã bị một gốc hoa sen tản ra ánh sáng đỏ bên trong lãnh địa hấp dẫn, rốt cuộc hắn cũng không dời nổi nữa.
- Khí tức hỏa diễm thật mạnh!
Mạch Cách n trợn tròn hai mắt, hắn xoay người một cái đã nhảy xuống mặt đất, thất tha thất thểu đi tới trước mặt Hoa Sen Dục Hoả rồi run rẩy vươn tay ra, tâm tình kích động còn thể hiện cả ra ngoài.
Hắn hưng phấn quay đầu lại nhìn về phía Lâm Hữu:
- Nhân loại, ngươi lấy được thứ này ở nơi nào?
- Trước kia khi ta ra ngoài mạo hiểm, ngẫu nhiên đạt được nó ở trong một ao đầy nham thạch nóng chảy.
Lâm Hữu vừa trả lời vừa đi tới:
- Thế nào? Thứ này có thể sử dụng không? Bây giờ nó chỉ có cấp sáu mà thôi.
Cấp bậc của Hoa Sen Lửa tăng lên tương ứng với cấp bậc lãnh địa.
Cho nên trước mắt nó chỉ có cấp sáu.
Cái tên thánh vật tộc Người Lùn này vừa nghe đã thấy cực kỳ cao quý, hắn có chút lo lắng cấp bậc của Hoa Sen Lửa quá thấp không tạo ra được thứ kia.
- Có thể sử dụng!
Mạch Cách n dùng sức gật đầu.
- Thánh vật tộc Người Lùn không giống những loại trang bị khác, không thể dùng cấp bậc bình thường để suy xét, nó cần dùng một ngàn loại tài liệu hoả diễm để chế tạo nên, đại biểu cho trình độ rèn đỉnh cao của nhất tộc người lùn, cho nên mới được gọi là thánh vật.
- Chỉ có tạo ra Chuỳ Chiến Thần, mới có tư cách trở thành Vua của bộ tộc chúng ta. Vì thứ này, ta đã chuẩn bị tới hai mươi năm, bây giờ cuối cùng cũng sắp hoàn thành!
Trong mắt Mạch Cách n xuất hiện một sắc thái cuồng nhiệt mà Lâm Hữu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Đó là một loại nhiệt tình yêu thương với nghề rèn được phát ra từ trong lòng, một loại nhiệt tình yêu thương không có chút tạp chất nào, khiến Lâm Hữu cũng có chút cảm động, đồng thời hắn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Có thể sử dụng là được, ngươi cần dùng toàn bộ hay chỉ một chút mà thôi?
Nói thật, hiện tại mỗi giờ Hoa Sen Lửa cho 30 điểm ma năng, tác dụng của nó cực kỳ lớn với Lâm Hữu.
Nếu phải dùng tất cả, hắn cũng có chút đau lòng.
May mắn, Mạch Cách n chỉ nhìn Hoa Sen Lửa một hồi rồi nói:
- Không cần toàn bộ, chỉ cần hạt sen trên đài hoa của nó là được, đó là nơi tinh hoa hỏa diễm nồng đậm nhất.
Cũng may, chỉ cần hạt sen thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận