Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 231: Dã Tâm Xưng Đế

Lâm Hữu nhìn Mạch Cách n đầu đầy đổ mồ hôi, cười nói.
- Không sao mà, chỉ là một ít công cụ đơn giản mà thôi, nói như vậy ngươi đã tìm được tài liệu tốt rồi sao?
- Ừm, bằng không ta đâu có tự mình tới tìm ngươi.
Nói xong, Lâm Hữu lấy ra cuộn tơ tằm vàng vừa mua được từ trong không gian cá nhân:
- Chính là thứ này, ngươi xem có thể giúp ta tạo thành một món toả giáp hộ thân hay không?
- Đây là… tơ tằm vàng?
Mạch Cách n kinh ngạc tiếp nhận cuộn tơ tằm vàng:
- Đây là thứ tốt nha, ngươi lấy được từ đâu vậy?
- Ta dùng không ít tiền mua được trong tay lãnh chúa khác, có thể tạo ra được không?
- Có thể thì có thể, nhưng thứ này có chút tinh vi, ta phải gọi thêm mấy tộc nhân qua đây hỗ trợ mới được, đại khái cần tới thời gian ba ngày.
- Thật sao? Tốt lắm, chỉ cần có thể tạo ra là được, đến lúc đó ta sẽ qua lấy.
Lâm Hữu vui sướng không thôi, vốn tưởng rằng dù Mạch Cách n có được Chiến Thần Chuy, tạo ra tài liệu cấp tám cũng có chút khó khăn.
Lại không nghĩ tới đối phương sẽ nhận lời nhanh chóng như vậy, đúng là mời cả bộ tộc người lùn qua đây không thiệt thòi chút nào.
Sau đó, hắn bàn bạc với Mạch Cách n một chút về nhu cầu cụ thể của toả giáp, rồi trực tiếp rời khỏi hang động, vội vàng chạy về lãnh địa.
Không còn cách nào khác, hang động của tộc người lùn không phải nơi người bình thường có thể ở lại lâu.
Nếu ở lâu thêm chút nữa, hắn sợ người mình cũng bị nướng chín.
Bây giờ đã giải quyết xong vấn đề trang bị, hắn cũng nên tiếp tục vào chủ thành kiếm ma năng và điểm tích luỹ thôi.
Nghĩ là làm, hắn trực tiếp đi vào Truyền Tống Trận bên trong lãnh địa.
Bá!
Bạch quang sáng lên, Lâm Hữu lại xuất hiện ở quảng trường truyền tống bên trên chủ thành.
Hôm nay hình như chủ thành Đôi Cánh Thiên Sứ càng náo nhiệt hơn ngày hôm qua một ít.
Nơi tầm mắt quét đến, tất cả đều là lãnh chúa và tu luyện giả đang đi qua đi lại.
Thậm chí Lâm Hữu còn nhìn thấy mấy lãnh chúa mới tinh vừa truyền tống lại đây, vẻ mặt ngây ngốc y hệt hắn ngày hôm qua.
Sau đó…
Hắn nhìn thấy một hình ảnh dường như đã từng quen.
- Hắc, người anh em, nhìn ngươi rất lạ mặt, là vừa tới đúng không? Có cần hướng dẫn du lịch hay không? Ta có thể tính cho ngươi rẻ một chút.
Một tên lãnh chúa cấp sáu Lâm Hữu chưa từng gặp, đang cợt nhả chào đón đám người mới, cố gắng chào hàng chính mình.
Được rồi, không nghĩ tới chuyện hướng dẫn người mới đến chủ thành này đã thật sự trở thành một phần công tác, khiến cho hắn có một thứ cảm giác không nhịn được cười.
Đại khái đây là chuyện người mới tới nào cũng phải trải qua một lần.
Không để ý đến bọn họ nữa, hắn trực tiếp rời khỏi quảng trường truyền tống, đi về phía đại sảnh nhiệm vụ.
Nhưng hắn chưa kịp rời đi, lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo giáp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, ngăn đường đi của hắn lại.
- Nói vậy ngươi chính là Lâm Hữu, Lâm tiên sinh?
Tiên…Tiên sinh?
Lâm Hữu ngừng chân lại.
Thiếu chút nữa hắn đã bị cách xưng hô này làm nghẹn họng.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghi hoặc nhìn về phía người tới.
- Chúng ta quen ư?
- Chúng ta không quen, nhưng chủ nhân nhà ta biết ngươi, muốn mời tiên sinh đến quý phủ một chuyến.
Người đàn ông nọ hơi hơi cúi đầu với Lâm Hữu.
Từ khí tức trên người đối phương, Lâm Hữu có thể cảm giác được, người này ít nhất cũng là người tu luyện cấp bảy.
Hơn nữa rất rõ ràng, đối phương là thủ hạ của một thế lực lớn
Thế nhưng vẫn đề là, hắn vừa tới nơi này được một ngày, đâu có quen biết người nào trong thế lực lớn?
- Ta muốn hỏi một chút, chủ nhân nhà ngươi là ai?
Hắn tò mò hỏi.
- Này…Không tiện để lộ ra.
Người đàn ông chần chờ một chút:
- Chủ nhân nhà ta nói, cần phải mời được tiên sinh qua đó một chuyến, chẳng biết chúng ta có được hân hạnh đón tiếp tiên sinh hay không?
- Vậy... Được rồi, ngươi đi phía trước dẫn đường.
Dù sao ở trong thành, tất cả mọi người đều được quy tắc bảo hộ, Lâm Hữu cũng không lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm gì, cứ đơn giản qua nhìn một cái xem rốt cuộc đó là nhân dĩ phương nào mà biết cả tên của hắn.
- Xin theo ta đến.
Cứ như vậy, Lâm Hữu ngồi lên xe ngựa được người đàn ông nọ chuẩn bị sẵn, bọn họ một mực đi, xuyên qua con đường trước mặt, dần dần xâm nhập vào bên trong chủ thành.
Mãi cho đến nửa giờ sau, rốt cục xe ngựa dừng trước cổng một tiểu viện yên tĩnh độc đáo.
- Lâm tiên sinh, đã tới rồi.
Từ ngoài cửa xe truyền tới thanh âm người đàn ông kia.
- Tới rồi sao?
Lâm Hữu vén rèm cửa lên, đi xuống xe ngựa rồi kinh ngạc nhìn tiểu viện trước mắt.
Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, người có thể khiến người tu luyện cấp bảy chuyên môn dẫn đường, hiển nhiên thân phận không thấp, ít nhất người như vậy cũng nên ở trong một cung điện xa hoa, hoặc là phủ đệ khí phái gì đó mới đúng.
Lại không nghĩ rằng đối phương sẽ ở tại một nơi yên tĩnh thế này.
Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao hắn cũng không thích chốn ồn ào ầm ĩ.
Hắn bước xuống xe ngựa, được người đàn ông nọ dẫn đường, xuyên qua cánh cổng bên ngoài, đi vào một khoảng sân trồng đầy hoa cỏ.
Đập vào mắt, đó là một bóng dáng quen thuộc, đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn đá trong sân uống trà.
- Là ngươi?
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
Lúc này người xuất hiện trước mặt hắn, chẳng phải là Tần Lễ, tam hoàng tử của đế quốc, người hắn từng nhìn thấy khi làm nhiệm vụ ngày hôm qua sao?
Lâm Hữu không nghĩ tới người muốn gặp mình lại là đối phương!
Mà ngay khi hắn đánh giá Tần Lễ, Tần Lễ cũng buông chén trà, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trên mặt còn lộ ra nụ cười nhè nhẹ.
- Lâm huynh, mời ngồi.
Đối phương đưa tay bày ra tư thế mời.
- Ngươi biết ta?
Lâm Hữu thu hồi sự kinh ngạc, hắn từ từ đi tới bên cạnh bàn đá rồi ngồi xuống.
Tần Lễ cười cười:
- Đương nhiên là biết, hôm qua Lâm huynh chiến một trận ở đồn biên phòng, có thể nói là đại hiển thần uy, ai mà không biết chứ?
- Ngươi thật sự biết?
Trong lòng Lâm Hữu kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận