Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 279: Nhiệm Vụ Chiến Trường! Chuẩn Bị Một Hồi Mưa Tanh

Xem ra hệ thống dựa theo thực lực của lãnh chúa rồi tiến hành phân phối ngẫu nhiên.
- Rất thú vị.
Khóe miệng Lâm Hữu hơi hơi cong lên.
Thiên tài?
Bị giết chính là thiên tài!
Càng là thiên tài lại càng có khả năng là nhân vật chính, cũng có nghĩa khí vận trên người bọn họ càng thêm hùng hậu, mà đó chẳng phải rất phù hợp với mục đích của hắn ư?
Ít nhất cũng nên khiến người giới vực khác nếm thử một chút mùi vị bị cướp đoạt khí vận.
Nghĩ tới đây, Lâm Hữu lại nhìn về phía Thanh Đằng có hình thể thật lớn bên người, cộng thêm gần bốn trăm binh chủng cấp bảy bên trong rừng rậm dây leo nữa.
Sau đó, hắn đã nghe được một tiếng nhắc nhở chưa bao giờ được nghe vang lên.


Xin các vị lãnh chúa thuộc chiến trường số một chú ý, ngay bây giờ nhiệm vụ chiến trường “Ngọn nguồn ôn dịch” sẽ được mở ra.



Trong lúc nhiệm vụ mở ra, cách mỗi một ngày, ôn dịch trí mạng xung quanh chiến trường sẽ được thu nhỏ lại một nửa.



Trong vòng 3 ngày, người tìm ra và đánh chết ngọn nguồn ôn dịch, sẽ nhận được thêm một phần ban thưởng thật dày, xin các vị cẩn thận một chút.

Hử? Nhiệm vụ chiến trường? Cái gì vậy?
Lâm Hữu vô cùng kinh ngạc nhìn xung quanh mình.
Lúc này, hắn mới phát hiện ngay bên cạnh chỗ hắn đứng, có một mảnh khu vực phun ra khí độc màu xanh biếc.
Chẳng lẽ đây chính là ôn dịch trí mạng vừa được âm thanh nhắc nhở đề cập tới?
Ôm lòng tò mò, hắn lập tức gọi Yêu Nữ Điêu Linh cấp bảy bên cạnh tới, truyền mệnh lệnh công kích cho nó.
Sưu!
Một tiếng phá không vang lên, sợi dây leo nhanh chóng lao khỏi rừng rậm, thẳng tắp vọt vào bên trong khí độc.
Giây tiếp theo, dây leo nhanh chóng thối rữa, hóa thành một bãi nước mủ màu đen.
Thậm chí khí độc còn theo dây leo xông tới bản thể Yêu Nữ Điêu Linh.
Lâm Hữu kinh hãi, hắn vội vàng hô to với Linh Tịch bên người.
- Mau! Mau chặt đứt dây leo của nó!
Ngay sau đó lại thêm một tiếng phá không vang lên, một mảnh lá cây bắn nhanh ra, chặt đứt dây leo của Yêu Nữ Điêu Linh.
Sợi dây leo bị nhiễm khí độc rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang két két, đảo mắt một cái, nó đã ăn mòn mặt đất hóa thành một cái hố to.
- Này...
Hai mắt Lâm Hữu trừng lớn, khuôn mặt của hắn đang vô cùng hoảng sợ.
Binh chủng cấp bảy còn không chống đỡ nổi một giây bên trong khí độc ôn dịch, chẳng phải hắn đi vào sẽ chết ngay lập tức?
Có một màn này, hắn đâu dám tiếp tục ở nơi này nữa? Lâm Hữu lập tức mang theo nhóm thực vật rời khỏi khu vực bên cạnh chiến trường, tiến dần vào khu vực trung tâm.
Dù sao âm thanh nhắc nhở đã nói, cách mỗi một ngày khí độc sẽ thu nhỏ lại một nửa.
Hắn không muốn mình sẽ chết ở bên trong khí độc trong khi chẳng kiếm được bất cứ thứ gì.
Vẫn nên tới khu vực an toàn một chút lại nói sau, cũng thuận tiện tìm xem cái gọi là ngọn nguồn ôn dịch đang ở nơi nào, cố gắng một chút, nhỡ đâu còn có thể nhận được ban thưởng không tồi.
Cứ như vậy, một mình hắn mang theo bốn trăm thực vật, từ từ di chuyển trên chiến trường rộng lớn, bắt đầu tìm kiếm con mồi đến từ giới vực khác ở chung quanh.

Ngay tại lúc đó, trong một sơn cốc nào đó trên chiến trường.
Mấy lãnh chúa mang theo mấy chục tới hơn trăm binh chủng cấp bảy cạnh người đang tập hợp lại cùng một chỗ, vẻ mặt đầy tàn nhẫn nhìn quanh bốn phía.
- Tốt lắm! Lần này, đại lục Huyễn Ma chúng ta có nhiều lãnh chúa truyền tống tới cùng một nơi như vậy, nhất định phải giết sạch toàn bộ lãnh chúa giới vực khác!

Ở nơi khác, trên một mảnh bình nguyên.
Cũng có một đám lãnh chúa người thằn lằn, miệng phun ra tiếng nói của nhân loại.
- Vận khí không tồi, nhanh như vậy đã gặp phải đồng tộc. Đi thôi, cũng nên khiến những nhân loại đó hiểu biết một chút về thực lực của đại lục Tai Ách chúng ta.

Trên một ngọn núi cao ngất tận mây nào đó.
Một bóng dáng cao ngạo được chim ưng vờn quanh đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn xuống phiến đại địa bên dưới.
- Chiến trường số một ư? Rất thú vị.
Âm thanh vừa rơi xuống, đối phương đã cưỡi lên binh chủng, lao thẳng tắp xuống bên dưới ngọn núi.

Ngắn ngủi chỉ mấy phút đồng hồ, đã có vô số lãnh chúa với thực lực cường đại tụ tập tới chiến trường.
Một hồi đại chiến, vận sức chờ phát động!
………….
- Mau! Kẻ điên kia đang đuổi theo! Chúng ta chạy mau!
Trong một góc nào đó bên cạnh chiến trường, có hai bóng người đang hoảng sợ chạy trốn, bọn họ lao cực kỳ nhanh bên trên bình nguyên.
Thực lực của hai lãnh chúa này cũng không kém.
Bên người bọn họ ít nhất cũng có ba, bốn mươi binh chủng cấp bảy.
Nhưng lúc này hai người ấy lại như chuột thấy mèo, chỉ biết liều mạng chạy trốn, trên mặt tràn ngập kích động và lo lắng, giống như bọn họ vừa gặp được thứ gì đó khiến mình cực kỳ sợ hãi.
- Quá xui xẻo, vừa truyền tống vào đã đụng tới loại biến thái cso đủ binh chủng cấp bảy này, hắn không đuổi theo chứ?
Một lãnh chúa hệ Dã Thú trong hai người bọn họ vừa chạy trốn vừa quay đầu lại hỏi, nhưng vẫn không dám thả chậm tốc độ.
Lãnh chúa hệ Côn Trùng bên cạnh hắn cũng vậy. Đối phương đang cưỡi một con bọ cạp độc cấp bảy to lớn, không ngừng lao nhanh trên mặt đất gồ ghề.
Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên mặt đất trước mặt bọn họ nổ tung một tiếng “Ầm vang”, từng con từng con dế nhũi cấp bảy có hình thể thật lớn từ dưới nền đất lao ra, nhanh chóng ngăn cản đường đi của bọn họ.
- Không tốt, là tên biến thái kia, mau lui lại!
Hai người kinh hoàng la lên, sắc mặt điên cuồng biến đổi. Sau đó bọn họ vội vàng cho binh chủng bên người thay đổi phương hướng, chạy trốn qua bên kia.
- Vô dụng, ngoan ngoãn giao ma năng trên người các ngươi ra đây đi.
Một giọng nói âm hiểm lạnh lùng dưới nền đất truyền ra.
Ngay sau đó, một gã đàn ông có thân hình gầy yếu, cưỡi một con dế nhũi xuất hiện trên mặt đất, khóe môi gã khẽ nhếch lên một nụ cười tà ác, nhìn hai người đang hốt hoảng chạy trốn như trông hai con mồi yếu ớt đáng thương.
Cẩn thận đếm một chút chỉ thấy bên người gã có 120 binh chủng đều đã đạt tới cấp bảy!
Hai người đang chạy trốn đi vừa hoảng hốt vừa không hiểu tại sao.
Bọn họ hoàn toàn không đoán nổi vì sao đối phương lại đuổi theo nhanh tới vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận