Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 927: Hoàn Thành Mục Tiêu

- Lệ ——
Đúng lúc này, tựa như Xích Viêm Hỏa Hoàng đang chiến đấu kịch liệt cùng Lý Dục trong sơn cốc cảm nhận được kẻ bầu bạn đã tiêu vong, nó rên rĩ một tiếng, cứng rắn phá bỏ vòng vây, muốn bay ra hội hợp cùng Băng Phượng.
- Hát!
Lý Dục bắt lấy cơ hội, mặt đất dưới lòng bàn chân nổ vang, thân thể máu thịt mơ hồ phóng lên cao.
Trường kiếm trong tay được rót vào một tia lực lượng cuối cùng, từ từ hạ xuống, hung hăng đâm tới phía sau lưng Xích Viêm Hỏa Hoàng.
- Phốc!
Hoa máu nổ tung ra.
Trường kiếm đâm thẳng vào phía sau lưng Xích Viêm Hỏa Hoàng, xỏ xuyên qua trước ngực nó.
Nhưng dù vậy, nó vẫn không lập tức mất mạng, chỉ rống giận một tiếng đánh bay cả người cả kiếm của Lý Dục ra ngoài.
Sau đó, dựa vào một tia khí lực cuối cùng, nó thất tha thất thểu bay ra ngoài sơn cốc, chậm rãi rơi xuống bên trên thi thể Băng Phượng.
Mấy người Diệp Lăng âm đều lộ vẻ mặt cảnh giác, không còn tiếp tục ra tay nữa.
Bởi vì hiện giờ nếu bọn họ ra tay, chỉ sợ sẽ khiến nhiệm vụ của Lý Dục thất bại trong gang tấc.
Lâm Hữu từ xa xa đi tới, đã thấy Xích Viêm Hỏa Hoàng cúi người xuống, dùng đầu cọ cọ vào thi thể Băng Phượng, từ yết hầu truyền ra một âm thanh ô ô nức nở.
Cuối cùng, trong mắt nó chảy xuống một giọt chất lỏng không biết là dung nham hay nước mắt màu đỏ, nhỏ lên người Băng Phượng.
Động tác của nó cũng theo đó mà ngừng lại, thân thể nằm úp sấp trên người Băng Phượng.
Khí tức băng và hỏa không ngừng giao hòa, hóa thành hai ánh huỳnh quang màu hồng lam tung bay lên trời rồi dần dần tiêu tán trong không khí.
Ngay sau đó, một viên thủy tinh chớp lóe ánh sáng bảy màu xuất hiện, bay lơ lửng bên trên thi thể.
Thành công rồi...
Mọi người vẫn yên lặng không nói gì, dù thành công cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác vui sướng bởi vì tất cả đều bị hình ảnh vừa rồi làm xúc động sâu sắc.
Trong mắt Hồ Mị Nhi lại hiện lên một tia không đành lòng.
Lâm Hữu thở dài một tiếng, hắn cũng không nói cái gì.
Trên thế giới này vốn tràn ngập giết chóc, không phải ta giết ngươi thì là ngươi giết ta, ai có thể phân rõ thiện ác chân chính?
Chỉ là lập trường khác biệt mà thôi.
- Đa tạ các vị.
Lý Dục kéo thân thể trọng thương đi tới, nhìn thoáng qua mảnh nhỏ quy tắc kia, sau đó chậm rãi thu hồi lại.
Tiếp theo, hắn hít sâu một hơi, trịnh trọng nói lời cảm tạ với mấy người Lâm Hữu.
Hơn nữa khi hắn nhìn về phía Lâm Hữu, vẻ mặt lại chân thành khác thường.
Tuy vừa rồi hắn không dư quá nhiều tinh lực để chú ý tới tình huống bên ngoài, nhưng lại tận mắt trông thấy quá trình Lâm Hữu tiêu diệt mười lãnh chúa phe địch.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên từ khi ra đời đến nay, hắn được chứng kiến thực lực khủng bố như thế.
- Chữa thương trước đi.
Lâm Hữu vung tay lên một cái, quân đoàn Hoa Tinh được hắn chiêu mộ đến bên người, tiến hành trị liệu cho Lý Dục và những người khác.
Lúc này, sau khi bọn hắn trải qua một hồi đại chiến, về cơ bản mỗi người đều tiêu hao cực kỳ lớn, cho nên cũng không ở lâu trong sơn cốc, vừa trị liệu xong một chút vết thương đơn giản, đã tự cưỡi lên tọa kỵ, chạy trở về chiến tranh doanh địa.
Mà trên đường chạy về, Diệp Lăng âm do dự một chút, đột nhiên đi tới bên cạnh Lâm Hữu
- Ngươi là người trong tháp Khí Vận kia?
Tuy đây là nghi vấn, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa bảy, tám phần khẳng định.
Lâm Hữu hơi hơi sửng sốt rồi kinh ngạc nhìn cô một cái.
Chẳng qua hắn cũng không ngoài ý muốn, bởi vì một khắc khi hắn vận dụng lực lượng quy tắc kia, hắn cũng có dự cảm mình sẽ bị đoán ra thân phận.
Đương nhiên, thừa nhận là chuyện không thể nào.
Dù sao biểu hiện của hắn trong tháp Khí Vận đã bị rất nhiều người nhìn chằm chằm vào, một khi thân phận bại lộ, chắc chắn phiền toái sẽ kéo nhau lao đến.
Cho nên Lâm Hữu chỉ ngây người một lát đã nghi hoặc nói:
- Tháp Khí Vận gì cơ? Có phải ngươi nhận lầm người rồi không?
- Ngươi...!
Diệp Lăng âm há miệng thở dốc, tựa như muốn nói lại thôi.
Cô nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lâm Hữu, lại không khỏi có chút chần chờ.
Chẳng lẽ đúng là cô nhận sai người rồi?
- Thật có lỗi, có thể là ta nhận sai rồi.
Cô thấp giọng nói một câu, có chút thất vọng lui sang một bên, sau đó yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng Lâm Hữu.
Lâm Hữu không nói thêm gì, lại đặt tâm tư lên chuyện chạy đi.
Cứ như vậy, một đường đi thẳng, rất nhanh bọn họ đã trở về trong chiến tranh doanh địa.
Cuối cùng, Lâm Hữu cũng được như ý nguyện, thu lấy 400 công huân Lý Dục đã hứa hẹn từ trước, đối phương còn giúp hắn đổi thành 40 ngàn điểm tín ngưỡng.
- Được rồi, hôm nay đúng là đa tạ các vị, nhờ đó ta mới thành công hoàn thành nhiệm vụ, về sau có gì cần trợ giúp, cứ liên hệ với ta, ta nhất định không chậm trễ!
Bên trên một mảnh đất trống trong chiến tranh doanh địa, Lý Dục nói trước mặt mấy người Lâm Hữu.
Lúc này, thoạt nhìn sắc mặt hắn đầy hồng quang, kích động không thôi.
Hoàn thành con đường thánh giả rồi, cuối cùng hắn cũng có thể bước vào cấp bậc tha thiết ước mơ kia.
Lâm Hữu cũng như thế.
Hắn nhìn thoáng qua Bảo Châu Tín Ngưỡng trong không gian cá nhân, thật nôn nóng muốn về nhà ngay.
Sau đó, hắn vội vàng từ biệt cùng mấy người kia, không ở đây lâu thêm nữa, đã trực tiếp đi vào bên trong trụ sở Giới Nguyên Thủy, thông qua trận pháp truyền tống vượt giới, quay về lãnh địa rồi.
………
Lúc này, trong lòng Lâm Hữu vô cùng cảm khái.
Trải qua nhiều biến cố và rối rắm như vậy, cuối cùng hắn cũng kiếm đủ sức mạnh tín ngưỡng cần để thăng cấp, cũng sắp bước ra một bước mấu chốt nhất.
Nhưng hắn lại không lập tức bắt tay vào thăng cấp.
Bởi vì trước khi thăng cấp lãnh địa, còn có rất nhiều chuyện cần phải bố trí một chút.
Dù sao lên tới cấp mười khác với trước kia, lãnh địa sẽ xảy ra thay đổi thật lớn, tính chất cũng không còn như trước nữa, cần phải làm đủ chuẩn bị mới được, bằng không đến lúc đó, sẽ biến thánh ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ biết rối loạn trật tự mà thôi.
Cho nên rất nhanh, Lâm Hữu đã cưỡi Rồng Yêu Tổ rời khỏi lãnh địa, xẹt qua trung tâm nội thành thành Hoàng Sa, tìm được Ngụy Cương đang dẫn đội tuần tra chung quanh.
- Ngụy Cương, triệu tập tất cả quản sự và cao tầng đều tới đại sảnh hội nghị gặp ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận