Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 476: Xuất Phát Đến Đế Quốc Tinh Linh (3)

Lâm Hữu lộ vẻ mặt nghi hoặc:
- Nơi đó có Truyền Tống Trận truyền tống đến bên trong đế quốc?
Chuyện này hắn lại chưa từng nghe nói, không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn cho rằng mấy thứ đó chỉ để trang trí, hoặc là dùng để đánh dấu phương hướng ba đại đế quốc bản địa, làm cho người ta không dễ bị lạc đường.
Dù sao Thánh Vực này quá lớn.
Kết quả ngoài dự đoán của hắn, thứ này lại có tác dụng khác.
- Đúng là ít kiến thức nên cái gì cũng thấy lạ.
Lúc này, Lôi Triết bên cạnh liếc mắt nhìn hắn.
- Đế quốc Tinh Linh lớn như vậy, nếu không có Truyền Tống Trận, chẳng biết chúng ta sẽ mất bao lâu mới có thể chạy về.
- Hóa ra vị này cũng biết, xem ra là Lục mỗ tự bêu xấu rồi.
Lục Chấn Hưng xấu hổ cười, không khỏi liếc mắt nhìn Lôi Triết nhiều hơn một cái.
- Được rồi, xuất phát đi, nếu còn dầy dà trời sẽ tối mất.
Bên cạnh truyền đến tiếng thúc giục không kiên nhẫn của Mạch Cách n.
So với Thánh Vực nhộn nhịp, ngược lại hắn càng thích sự yên lặng trong dãy núi của thành Hoàng Sa hơn, cũng không muốn ở lại nơi này lâu hơn nữa.
- Lục chưởng quầy, chúng ta đi trước đây.
Lâm Hữu nói lời từ biệt với Lục Chấn Hưng, sau đó trực tiếp triệu hồi Rồng Yêu Vương và Rồng Yêu Phi ra.
Một chuyến này, tâm trạng của hắn coi như không tồi.
Bởi vì Lục Chấn Hưng vừa nói cho hắn, gần đây trên thị trường xuất hiện lượng lớn bí bảo cấp SSS, đối phương đã muốn liên hệ được không ít người, đang chuẩn bị ra tay.
Chờ tới lúc hắn từ đế quốc Tinh Linh trở về, chắc là sẽ kiếm được một cái.
Không thể không nói, những người bán thứ này thực thông minh.
Bởi vì giá cả một bí bảo cấp SSS, hoàn toàn có thể đổi đến năm, sáu bí bảo cấp, thậm chí là bí bảo cấp S, dùng chúng nó để tăng lên thực lực tuyệt đối sẽ nhiều hơn một bí bảo cấp SSS.
Đương nhiên, ngoại trừ người theo đuổi thuộc tính cực hạn, ví dụ như hắn.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu vung bàn tay to lên, binh chủng dưới thân trực tiếp cất cánh, nhắm hướng thông thiên cự kiếm phía Đông Nam bay nhanh đến.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã biến mất bên trong không trung rộng lớn.
Nhưng hắn không chú ý tới, ở một góc sáng sủa xa xa, một bóng người lén lút vẫn luôn yên lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đợi cho đến khi bọn họ đã bay xa, bóng người này mới quay đi và vội vàng chạy tới Vạn Bảo Lâu.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi đã nhìn thấy Lục Chấn Hưng và tộc Người Lùn ở cùng một chỗ?
Chưởng quầy Vạn Bảo Lâu nghe được tin tức thuộc hạ truyền tới, sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Cực kỳ chính xác, là thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.
Thuộc hạ kia cung kính nói.
- Được, ngươi lại đi tiếp tục nhìn chằm chằm đi, một khi có diễn biến mới lập tức quay lại báo cáo cho ta.
- Vâng!
Thuộc hạ đáp lại một tiếng, vội vàng cáo lui.
Trong nháy mắt, đại sảnh chỉ còn lại một mình chưởng quầy Vạn Bảo Lâu, sắc mặt âm trầm ngồi tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu sau người này mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài:
- Người đâu!

Bên kia.
Đám người Lâm Hữu rời khỏi Thập Phương Các, rất nhanh đã bay qua kiến trúc trùng trùng điệp điệp trên con đường xung quanh, ném quần đảo trôi nổi lại phía sau.
Đây là lần đầu Lâm Hữu đi vào khu vực bên ngoài trung tâm Thánh Vực, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên, ánh mắt hắn nhìn từ trên cao xuống, không ngừng đánh giá bốn phía.
- Lôi Triết, các ngươi nói xem, Truyền Tống Trận kia thật sự có thể trực tiếp truyền tống đến bên trong đế quốc Tinh Linh ư?
Lúc này, Mạch Cách n ngồi trên lưng một con Rồng Yêu Vương khác, đột nhiên lên tiếng.
- Đúng vậy.
Lôi Triết nghiêm túc trả lời:
- Nhưng chỉ có thể truyền tống đến bên ngoài rừng Tinh Linh, nơi đó giống Thánh Vực, có rất nhiều chủng tộc ngoài tộc Tinh Linh sinh sống.
- Muốn truyền tống quay về vương quốc Người Lùn, còn phải đi vào trung tâm rừng Tinh Linh, nơi đó có Truyền Tống Trận. Những Tinh Linh kia vì vận chuyển trang bị nên đã chuyên môn thành lập truyền tống liên tiếp với vương quốc Người Lùn.
- Tộc Tinh Linh còn muốn trang bị của các ngươi?
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
- Đó là đương nhiên, trình độ rèn của Người Lùn nhất tộc chúng ta là mạnh nhất toàn đại lục.
Trong giọng nói của Lôi Triết ẩn chứa kiêu ngạo không chút che dấu.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, tộc Người Lùn bọn họ hoàn toàn xứng đáng với vinh quang đặc biệt này.
…………
Một đường đi về hướng cự kiếm thông thiên, đám người Lâm Hữu dùng thời gian hai giờ, mới đi vào biên giới Thánh Vực.
Tới bên trên một mảnh thổ địa hoang vu nhưng lại cực kỳ náo nhiệt.
Vì sao nói hoang vu?
Bởi vì trên cả khu vực này không có lấy một ngọn cỏ.
Chỉ có một mảnh quảng trường tạo thành từ gạch đá, có vẻ cực kỳ trống trải.
Nhưng chỉ có một chỗ như vậy, lúc này lại tụ tập không ít bóng dáng lui tới, tiếng hô không ngừng.
Ánh mắt Lâm Hữu xuyên qua đám người nhìn về phía trung tâm quảng trường, đó là một thanh cự kiếm thật lớn cắm thẳng vào mặt đất, đứng vuông góc với trời đất.
Hình như như đang trấn áp chư tà, hoặc như đang bảo vệ trung tâm Thánh Vực, áp chế chủ vị diện Ma Thú.
Bên dưới còn xây dựng nên mấy Truyền Tống Trận thật lớn lóng lánh ánh sáng, đang được từng đội thủ vệ tộc Tinh Linh bảo vệ.
- Nơi này chính là biên giới Thánh Vực?
Ánh mắt Lâm Hữu ngạc nhiên đánh giá bốn phía.
Nhìn từ đằng xa, còn không cảm thấy điều gì.
Chỉ sau khi hắn đi xuống bên dưới cự kiếm thông thiên này mới có thể cảm nhận được rõ ràng một cỗ cảm giác áp bách cường đại, ép tới hắn cơ hồ không thở nổi.
Khó trách nơi này chỉ có quảng trường chứ không có kiến trúc.
- Nghe nói ba thanh kiếm này được tổ tiên tộc Người Lùn chúng ta tạo ra, ba vị Đại Đế tự ra tay cắm xuống đất, chúng tồn tại để phòng ngừa cửa vào vị diện Ma Thú mở rộng.
Bên cạnh truyền đến tiếng giải thích của Lôi Triết.
Lâm Hữu nghe vậy, giật mình hiểu ra:
- Kiếm to như vậy cũng có thể tạo ra, chắc là tổ tiên tộc Người Lùn các ngươi rất mạnh?
- Dĩ nhiên rồi.
Lôi Triết kiêu ngạo thổi thổi râu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận