Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1234: Chủ Nhân Của 72 Thiên Ma.

- Ta có thể giúp ngươi cứu bọn hắn.
Đại Đế Trường Phong yên lặng nhìn Lâm Hữu:
- Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Lâm Hữu vội vàng hỏi.
- Rất đơn giản, tương lai một ngày nào đó, chờ sau khi thực lực của ngươi đạt tới thì phải giúp ta giết một người!
Trong mắt Trường Phong hiện lên một vòng sát ý.
Lâm Hữu nghe vậy kinh ngạc một chút, người có thể để cho loại cường giả cấp bậc như hắn đều ghi hận, chắc chắn rất không đơn giản.
Nhưng thời gian gấp gáp, bây giờ hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều được, vội vàng nói:
- Tốt, ta đồng ý với ngươi!
- Không nên quên lời ngươi đã nói hôm nay.
Trường Phong nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, cũng không tiếp tục nhiều lời nói nhảm, vung tay lên, từng đạo tia sáng bảy màu xông ra khỏi thân thể của Lâm Hữu, không ngừng dung nhập vào trong thân thể những Đại Đế kia.
Mà một thân khí thế cường hãn của Lâm Hữu cũng nhanh chóng yếu đi, không bao lâu đã một lần nữa trở lại trình độ ban đầu.
Thần Cách tách rời!
Lâm Hữu kinh ngạc nhìn thủ đoạn của Đại Đế Trường Phong, không ngờ hắn lại có biện pháp tách thần cách đã dung hợp ra, thoạt nhìn như là một loại thủ pháp vận dụng đảo ngược thời gian khác.
Nhưng nghĩ lại cũng thế.
Thực lực của đối phương khủng bố như vậy, cứu mạng của những lãnh chúa chỉ có cấp 12 chắc là không làm khó được hắn.
Đợi đến ánh sáng tan hết, nhóm Đại Đế cũng dần dần khôi phục tia sự sống, vẻ mặt cảm kích nhìn Lâm Hữu và Trường Phong.
- Cảm ơn.
Hai người Đại Đế Tương Nguyệt gật gật đầu, cuối cùng khôi phục lực lượng chậm rãi đứng dậy, xếp bằng ngồi dưới đất khôi phục.
- Tốt, ta vận dụng quá nhiều lực lượng nên không thể đợi ở đây quá lâu, nếu có duyên thì sau này có lẽ chúng ta còn có cơ hội gặp lại.
Trường Phong nói, sau đó không cho Lâm Hữu cơ hội phản ứng, trực tiếp lắc mình biến mất tại chỗ, tiến về phương hướng giới Nguyên Thủy.
- Chờ…
Lâm Hữu vươn tay muốn gọi ở hắn, hỏi thăm tin tức liên quan tới con đường Thông Thiên nhưng lại phát hiện đối phương đã sớm không thấy tăm hơi, lập tức nhăn mày.
Hắn có thể cảm thấy được, Giới Sinh bên kia đã cơ bản bị khí tức Hỗn Độn nuốt hết, triệt để biến thành Giới Tử.
Nói cách khác, nguy cơ của bọn hắn vẫn còn chưa giải trừ.
Hắn nhất định phải phải nghĩ biện pháp ngăn cản khí tức Hỗn Độn tràn vào đại lục Vạn Giới mới được.
Nếu không thì một khi Luân Hồi bắt đầu, lực lượng linh hồn của tất cả mọi người bọn hắn vẫn sẽ bị hiến tế dùng để ngưng tụ hạch tâm thế giới.
Nhưng vấn đề là, bây giờ đại lục Vạn Giới cũng gần như sụp đổ, con đường Thông Thiên cũng không còn xuất hiện nữa.
Bọn hắn lấy cái gì chạy khỏi nơi này bây giờ?
- Chủ nhân mau nhìn, cánh cửa kia mở ra rồi!
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng la lên của Nấm Yêu Vương, đánh gãy Lâm Hữu suy nghĩ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa khổng lồ đứng vững ở trung ương nhất của vị diện Ma Thú.
Quả nhiên như Nấm Yêu Vương nói, bởi vì xiềng xích bị đứt nên cánh cửa đó đã từ từ mở ra, truyền đến một hồi tiếng mở cửa nặng nề vang vọng khắp vị diện Ma Thú này.
Ngay cả nhóm Đại Đế may mắn còn sống sót bên cạnh hắn cũng đều nhao nhao bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn cánh cửa kia.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Sao cánh cửa kia lại đột nhiên mở ra vậy?
- Chẳng lẽ vì phong ấn biến mất à?
Trong lúc nhất thời, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tất cả mọi người đều nhịn không được cảnh giác lên.
Dù sao bọn hắn vẫn còn trọng thương chưa lành, vừa khôi phục một chút lực lượng, thực lực cũng không lớn bằng lúc trước, không thể không phòng.
Phải biết.
Cánh cửa này đã xuất hiện ở đây từ mười ngàn năm trước, niên kỷ còn già hơn cả Long Hoàng.
Hơn nữa rất có thể có quan hệ với vị đã trấn áp Ma Thiên, làm cho bọn hắn càng phải cẩn thận hơn.
Chỉ có vẻ mặt của Lâm Hữu hơi khác, có chút kinh ngạc không tin.
Bởi vì trong nháy mắt cánh cửa đó mở ra, hắn lại cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc đang triệu hoán hắn, làm cho hắn vô ý thức nhấc chân đi về phía cánh cửa đó.
……..
Khi Lâm Hữu đi đến cánh cổng trước mặt, nó đã hoàn toàn mở ra.
Lúc này, từng đạo từng đạo tia sáng xuất hiện, 72 Thiên Ma xuất hiện ở hai bên cánh cổng, ánh sáng trên cơ thể yếu dần, tùy thời đều có thể tiêu tán.
Hiển nhiên vị diện Ma Thú sụp đổ, khiến chúng nó cũng đi đến con đường hủy diệt.
Nhưng khi chúng nó ở trước cánh cổng này, vẫn là bộ dáng cung kính, tất cả đều tận tụy canh giữ ở nơi đó.
Lâm Hữu thấy thế, cũng mơ hồ đoán được bên kia cánh cổng đến cất giấu thứ gì.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn.
Hắn vừa bước vào đi chưa được100m, một âm thanh bỗng nhiên từ trong cánh cửa vang lên.
- Người trẻ tuổi, cuối cùng ngươi đã đến.
Chỉ thấy phía sau cánh cửa theo phong cách cổ xưa, là một mảnh không gian hình vuông hoàn toàn trống không.
Mà ở trong không gian này, một bóng người toàn thân trắng muốt đang ngồi xếp bằng, lóe ra ánh sáng yếu ớt, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu tán.
Linh tộc?
Tộc U Hồn?
Lâm Hữu đi vào bên trong, trông thấy bóng dáng này, không nhịn được kinh ngạc một chút.
Nhưng ngay lập tức, hắn phát hiện có chút không ổn, bỗng nhiên ánh mắt hắn tập trung nhìn.
Không đúng.
Đây không phải bản thể chủng tộc đặc biệt gì, mà chính là một linh hồn, linh hồn của Nhân tộc!
- Ngươi... Là lãnh chúa?
Lâm Hữu chần chờ một chút hỏi, nhấc chân rảo bước tiến vào bên trong không gian màu trắng, ánh mắt của hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia.
Nếu như hắn không có đoán sai, người này chắc là chủ nhân của 72 Thiên Ma, người sáng tạo vị diện sáng tạo ma thú.
Đồng thời cũng là người ngăn cản Luân Hồi xuất hiện, lấy sức một người trấn áp Ma Thiên mười ngàn năm.
- Xác thực nói, ta là một lãnh chúa luân hồi.
Bóng người kia cười cười, rõ ràng không có mắt, nhưng Lâm Hữu lại cảm nhận được đối phương đang quan sát hắn.
Mà lời nói của bóng người kia cũng khiến cho hắn không nhịn được thất kinh.
Lãnh chúa luân hồi, đây chẳng phải là người của mười ngàn năm trước đó?
Trước khi tới nơi này, Lâm Hữu vẫn cho rằng Ma Thần là một người giống như Ma Thiên, đến từ thế giới bên ngoài.
Nhưng hiện thực lại hoàn toàn ngược lại. Đối phương giống như hắn, đều là lãnh chúa của đại lục Vạn Giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận