Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 474: Xuất Phát Đến Đế Quốc Tinh Linh (1)

May mắn Mạch Cách n phản ứng đúng lúc, vội vàng ngăn cản trước mặt hai người, giải thích:
- Bộ tộc Lôi Mâu chính là bộ tộc có chiến lực mạnh nhất tộc Người Lùn chúng ta, từ bẩm sinh bọn họ đã có được năng lực kết nối với Thần linh.
- Ngươi đừng thấy Lôi Triết chỉ có cấp chín, ở khi chiến đấu chân chính, hắn có thể thông qua kết nối với Thần linh đạt được lực lượng của Chiến Thần, trong khoảng thời gian ngắn cưỡng chế tăng lên một cấp, có hắn bảo vệ, vậy là đủ rồi.
- Cưỡng chế tăng lên một cấp?
Trong lòng Lâm Hữu chấn động.
Cấp chín lại tăng thêm một cấp nữa, không phải là cấp mười sao?
Không ngờ thiên phú chiến đấu của bộ tộc Lôi Mâu, lại khủng bố như thế!
Dù chỉ tăng lên trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cấp mười và cấp chín lại không cùng tính chất.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia, cũng đủ giết cấp chín vài lần.
Bây giờ hình như hắn đã hiểu được, vì sao tộc Người Lùn có được thủ đoạn rèn cường đại như vậy nhưng vẫn có thể chống cự được đám dị tộc tham lam khác.
Chỉ dựa vào thiên phú này, sợ là không mấy thế lực dám trêu chọc bọn họ.
- Hừ! Biết sợ rồi sao?
Lôi Triết kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giống như Mạch Cách n vừa nói chính là hắn vậy.
- Quả thật rất lợi hại.
Lâm Hữu không thể không thừa nhận sự thật này.
Sau đó hắn lại nghĩ đến cái gì nên tiếp tục nói:
- Khi các ngươi từ Thánh Vực trở về, chắc là sẽ đi qua đế quốc Tinh Linh?
- Đúng, mối quan hệ giữa vương quốc Người Lùn chúng ta và đế quốc Tinh Linh coi như không tồi, cho nên đến lúc đó sẽ qua đế đô bọn họ đi nhờ Truyền Tống Trận một chút, trực tiếp truyền tống quay về vương quốc Người Lùn.
- Vậy ư? Vậy vừa lúc, ta cũng có chuyện muốn đi rừng Tinh Linh một chuyến, đến lúc đó ta với các ngươi cùng đi.
- Ngươi muốn đi rừng Tinh Linh?
Mạch Cách n và Lôi Triết đồng loạt sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn.
- Ta thì không phản đối, nhưng chắc ngươi cũng biết, tộc Tinh Linh không chào đón nhân loại đến bên trong rừng rậm của bọn họ, ngươi thật sự muốn đi sao?
- Lôi Triết nói đúng, đám gia hoả tộc Tinh Linh khiến người chán ghét kia cao ngạo cực kỳ, không cẩn thận một cái cũng có thể bị bọn họ công kích, ngươi đi nơi đó làm gì?
- Là vì thứ này.
Bàn tay Lâm Hữu vừa lật, ấn ký trên mu bàn tay hắn đã lộ ra.
Hai người kia nghe vậy, cũng thuận thế nhìn về phía tay hắn.
Thế nhưng giây tiếp theo, hai mắt Lôi Triết đột nhiên trừng lớn lên.
- Đây là... Ấn ký của Mẫu Thần Tự Nhiên! Làm sao ngươi lại có thứ này?
- Ngươi nói cái gì? Đây là ấn ký của Thần Tinh Linh ư?
Vẻ mặt Mạch Cách n cũng đầy ngạc nhiên.
Hắn đã từng nhìn thấy ấn ký trên mu bàn tay Lâm Hữu.
Lúc ấy, hắn còn tưởng nó là một loại hình phụ ma kỳ quái nào đó, kết quả lời Lôi Triết kinh hô lại khiến hắn thật khiếp sợ.
Hiển nhiên, hắn cũng biết ấn ký của thần linh.
Chỉ có Lâm Hữu là không rõ cho nên hắn cổ quái nói:
- Thứ này xuất hiện khi ta kết nối với gốc cây kỳ lạ ở Thần Điện Tự Nhiên trong Thánh Vực, mấy tinh linh kia còn cho ta thứ này.
Nói xong, hắn lấy ra miếng lệnh bài hình lá cây mà lão Tinh Linh lúc trước đã giao cho hắn.
Lôi Triết nhìn thấy lệnh bài, lập tức lộ vẻ mặt giật mình:
- Chắc là không sai, lệnh bài hình lá cây này chỉ có khách quý được tộc Tinh Linh mời mới có thể nhận được.
- Khách quý?
- Đúng vậy, chắc là bọn họ muốn thông qua ấn ký trên tay ngươi, để biết được tin tức Thần dụ từ Thần Tự Nhiên. Bọn họ cũng thờ phụng một vị Thần giống Người Lùn chúng ta thờ phụng Chiến Thần, chỉ khác là tộc Tinh Linh thờ phụng Thần Tự Nhiên thôi.
- Thì ra là thế.
Lâm Hữu giật mình hiểu ra.
Nói như vậy, chắc hắn không cần lo lắng ấn ký này sẽ hại hắn nữa.
Vừa lúc có thể nương theo cơ hội này, tới đế quốc Tinh Linh nhìn, thuận tiện cởi bỏ bí ẩn vẫn luôn làm khó hắn bấy lâu.
Không biết vì sao, hắn cứ cảm giác trong chuyện này ẩn chứa bí mật kinh thiên nào đó.
Một ngày không hiểu thấu, trong lòng buồn phát sợ.
Quả nhiên chuyện này không thể để lâu hơn nữa, sớm giải quyết thì tốt hơn.
………….
- Đi thôi, chúng ta nên xuất phát.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hữu và mấy người Mạch Cách n, rất nhanh đã chuẩn bị xong và đi tới trước mặt Cánh Cửa Bí Cảnh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hữu, mang theo người khác ngoại trừ hắn xuyên qua Cánh Cửa Bí Cảnh.
Nhưng ngày hôm qua hắn đã hỏi thăm người khác, công năng truyền tống này chỉ cần lãnh chúa cho phép, là có thể cho những người khác sử dụng.
Cho nên rất nhanh, bọn họ đều lục tục đi vào cánh cửa và biến mất không thấy.
Bá!
Ánh sáng hiện lên.
Bọn họ cũng đi vào bên trên quần đảo trôi nổi, nơi này vẫn hòa bình khi như trước.
Vừa mới là buổi sáng nên trên quần đảo trôi nổi và dưới trung tâm Thánh Vực cũng đã xuất hiện lượng lớn người đi đường, tiếng rao hàng, âm thanh la lên không dứt bên tai.
Trên bầu trời, không ngừng có binh chủng phi hành gào thét lao qua rồi từ bốn phương tám hướng tụ tập tới quần đảo trôi nổi.
- Nơi này chính là Thánh Vực?
Mạch Cách n tò mò đánh giá bốn phía.
Từ khi sinh ra, hắn vẫn luôn ở bên trong công quốc Thiên Diễm, chưa bao giờ trông thấy loại hình ảnh nào rung động như thế, lập tức đứng yên tại chỗ.
- Trước ngươi không nói ngươi có biết rừng Tinh Linh hay không? Sao cả Thánh Vực cũng không biết?
Lâm Hữu kỳ quái nói.
- Biết và từng đi đến là hai chuyện khác nhau.
Mạch Cách n liếc mắt nhìn hắn:
- Ta không được tới, chẳng lẽ không thể nghe người lớn trong tộc nhắc tới ư?
- Ta còn cho rằng ngươi đã tới nơi này rồi.
Lâm Hữu nhún nhún vai, sau đó nhìn về phía Lôi Triết bên cạnh:
- Chắc là ngươi biết nên đi đế quốc Tinh Linh như thế nào?
- Biết.
Lôi Triết gật đầu:
- Chúng ta thường xuyên tới Thánh Vực bên này tìm kiếm tài liệu thích hợp, xem như có chút quen thuộc, cứ đi theo ta.
Nói xong, hắn làm đầu tàu gương mẫu mang theo đội ngũ đi lên Truyền Tống Trận trên quảng trường bên cạnh, trực tiếp truyền tống bên trên con đường.
Mà đội ngũ kỳ quái này, lập tức khiến cho người đi đường chú ý, tất cả đều nhìn qua bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận