Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1242: Được Mời Đến Phủ Thành Chủ.

Lâm Hữu nhìn thấy thông tin của binh chủng trước mắt, càng thêm kinh ngạc.
Cấp 9 thì hắn có thể hiểu được, nhưng cấp 6 phía sau là có ý gì?
Hơn nữa thuộc tính cũng cao hơn hạn mức cao nhất của binh chủng cấp 9, hiệu quả tăng thêm cũng quá kỳ quái.
Quan trọng nhất là, trừ hiệu quả của kỹ năng ra thì hắn lại có thể nhìn thấy tất cả thông tin của binh chủng đối phương.
Từng nghi hoặc không ngừng hiện lên trong lòng hắn, khi chuẩn bị ra tay thử đối phương một chút thì lại truyền đến một tiếng hét lớn.
- Dừng tay!
Một người đàn ông mặc giáp trụ, cưỡi một con tọa kỵ lân giáp xuất hiện, sau lưng hắn ta còn mang theo một đội ngũ hộ vệ.
Ánh mắt của Lâm Hữu ngưng lại, nhìn người vừa tới, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức không kém gì mấy người trên quảng trường.
Thực lực của người này cũng đạt tới cấp 10, thật nhiều cấp 10!
- Ca, sao ngươi lại trở về rồi?
Bạch Nhược ngoài ý muốn nhìn người đàn ông và đội ngũ sau lưng hắn ta.
Khôi giáp trên người mỗi người bọn hắn cũng còn mang theo vết máu, dáng vẻ đầy phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa trải qua một trận chiến đấu.
- Chờ chút ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau!
Người đàn ông hung hăng trừng mắt Bạch Nhược một chút, sau đó lập tức nhảy xuống ngựa, trực tiếp đi về phía bọn người Lâm Hữu.
Lâm Hữu không nhịn được kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện, đối phương đang đi về phía hắn.
Quả nhiên, không bao sau, lâu người đàn ông đã tới đến trước mặt hắn, hiếu kì đánh giá hắn.
- Bạch Triển đại ca.
Bạch Lâm Tuyết chào hỏi một tiếng, hình như có quan hệ không tệ với người đàn ông này.
Bạch Triển cười khẽ vuốt cằm nàng, lại lần nữa nhìn về phía Lâm Hữu:
- Chắc ngươi chính là binh chủng được Lâm Tuyết triệu hoán đi ra trên nghi thức thức tỉnh đúng không?
Nói xong, trên mặt hắn còn hiện lên một tia cổ quái.
Nhưng lập tức hắn đã ho nhẹ một tiếng, nói ra ý đồ của mình đến đây:
- Cha ta muốn mời các hạ còn có Lâm Tuyết đến phủ một lần, có chuyện quan trọng thương lượng, không biết có thể đến không?
- Tìm ta à?
Lâm Hữu âm thầm cảnh giác, vô ý thức muốn từ chối.
Nhưng câu nói tiếp theo của đối phương lại làm cho vẻ mặt hắn biến đổi.
- Là chuyện liên quan tới con đường Thông Thiên.
Bạch Triển dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói.
Con đường Thông Thiên!
Sao hắn ta lại biết chuyện này?
Lông mày Lâm Hữu nhăn lại, làm tốt chuẩn bị giết người diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Bởi vì chuyện hắn đến từ Vạn Giới tuyệt không thể để người khác biết được, nhất là thế lực sau lưng Ma Thiên.
Bởi vì một khi bị phát hiện hạch tâm thế giới ở trên người hắn thì nghênh đón hắn sẽ là truy sát vô tận!
……….
- Yên tâm, chúng ta cũng không có ác ý.
Bạch Triển cảm nhận được sát ý trong mắt Lâm Hữu, kinh ngạc một chút, vội vàng lên tiếng.
- Chỉ muốn mời các hạ đến phủ một lần, nói một chút liên quan tới chuyện thân phận mà thôi.
- Thân phận?
Ánh mắt của Lâm Hữu ngưng tụ, thu lại sát ý.
Thật sự, hiện tại hắn thiếu nhất, cũng là một thân phận có thể che giấu chính mình.
Nếu không chuyên hôm nay hắn được triệu hoán tới khẳng định sẽ giấu giếm không được bao lâu.
Một khi thế lực sau lưng Ma Thiên phái người tới tra, rất dễ dàng có thể tra được dấu vết có quan hệ với hắn.
Đối phương hiển nhiên biết điểm này, mới sẽ dứt khoát gọn gàng như vậy.
Xem ra người bên trong Thần Vực, cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Hắn trầm ngâm một lát sau, cũng nhẹ nhàng gật đầu:
- Dẫn đường đi.
Bạch Triển nghe vậy, nhất thời vui vẻ, lập tức bày ra một cái dấu tay xin mời:
- Mời đi theo ta.
Lâm Hữu không nói thêm gì, cha và con Bạch Lâm Tuyết cùng đi chung cùng rời đi hẻm nhỏ, ngồi lên mấy chiếc xe ngựa đã được sắp xếp ổn thỏa.
Tuy Bạch Nhược còn có chút tức giận, nhưng lại bị Bạch Triển trừng mắt trở về, cũng ngoan ngoãn ngồi lên xe ngựa.
Một đoàn người cứ như vậy rời đi hẻm nhỏ, xuyên qua đường phố, chầm chậm tiến về phương hướng trong thành, đằng sau còn mang theo một đội hộ vệ trang bị đầy đủ.
Đội ngũ hùng vĩ kia, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của đoàn người qua đường xung quanh, lại không có cách nào nhìn thấy rõ tình huống bên trong xe ngựa.
- Trước tự giới thiệu mình một chút.
Trong xe ngựa, Bạch Triển cởi áo giáp ngồi xuống, trên mặt hiện lên ý cười.
- Ta là đại thiếu gia của Bạch gia phủ Thành Chủ thành Trấn Ma, đồng thời cũng là thống lĩnh Trấn Ma Quân, Bạch Triển.
- Phủ Thành Chủ?
Ánh mắt của Lâm Hữu ngưng tụ, hắn có nghĩ qua thân phận Bạch gia không đơn giản, lại không nghĩ rằng lại là người quản lý thành thị này.
Hắn nghĩ tới đây, không khỏi nhìn thoáng qua Bạch Lâm Tuyết ngồi bên người đang khẩn trương cầm chặt hộp gỗ.
Hắn vốn cho rằng chỉ là đơn giản báo ân xong việc, kết quả lại liên quan vào một thế lực lớn như vậy, đối với hắn vừa mới đi tới nơi này, không tính là tin tức tốt gì.
Nhưng đã phát triển đến loại tình trạng này, hắn cũng chỉ có thể nhìn một chút lại tính.
Chí ít trước mắt xem ra, Bạch Triển cũng không có ác ý đối với hắn.
- Ta gọi là Lâm Hữu, về phần tại sao lại xuất hiện ở nơi này, ta nghĩ ngươi cũng biết đi?
Lâm Hữu mở miệng vừa nói vừa hỏi.
- Ta biết.
Bạch Triển cười cười:
- Tin tức bên trong thành Trấn Ma, cơ bản đều không thể giấu giếm qua ánh mắt của chúng ta.
- Nhưng các hạ yên tâm, ta đã phái người đè xuống sự kiện này, người khác coi như tra được, tối đa cũng chỉ biết Lâm Tuyết triệu hoán là một binh chủng hệ Hình Người mà thôi.
- Vì sao phải làm như vậy?
Lâm Hữu nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.
Không thể không nói, đối phương xác thực giúp hắn một đại ân.
Dựa vào năng lực quản lý một thành của Bạch gia, xuyên tạc một số tin tức vẫn là vô cùng dễ dàng, cho nên hắn không nghĩ ra, vì sao đối phương lại giúp một người xa lạ như hắn.
Chỉ tiếc, Bạch Triển cũng không có trực tiếp trả lời hắn, mà nói:
- Liên quan tới sự kiện này, chờ gặp được cha ta ngươi sẽ biết.
- Đã không thể nói, vậy có thể nói cho ta một chút chuyện liên quan đến con đường Thông Thiên không?
Lâm Hữu cũng không có hỏi đến cùng, mà đổi đề tài hỏi.
Hắn vừa đến nơi đây, trong lòng tràn đầy điều không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận