Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 203: Vua Người Lùn

Không biết có phải ảo giác hay không.
Lâm Hữu lại có cảm giác một cỗ khí tức hoả diễm đang từ bốn phía không ngừng hội tụ lại đây, không ngừng tụ tập vào đống tài liệu đang liên tục biến hoá trên bệ rèn.
- Phanh!
Lại là một tiếng vang trầm, giống như cả lò luyện đều đi theo hung hăng chấn một chút.
Không biết đã rèn luyện mấy ngàn lần hoặc trên vạn lần.
Cuối cùng khối tài liệu trước mắt Mạch Cách n đã thành công biến thành dạng chuỳ, cũng đi tới thời khắc mấu chốt nhất, khiến cho đám người lùn chung quanh đều ngừng thở, hai mắt mở to lên, chỉ sợ bỏ qua một biến hoá nào trên đó.
- Ầm vang!
Đúng lúc này, một tiếng tiếng sấm đột nhiên nổ vang trên bầu trời.
Thậm chí mây đen không trung cũng bắt đầu nhanh chóng hội tụ, điên cuồng bắt đầu khởi động ở phía trên quặng mỏ.
Đại trưởng lão có kiến thức rộng rãi thấy vậy, lập tức cả người run rẩy:
- Là khảo nghiệm chiến thần! Khảo nghiệm chiến thần buông xuống!
Trong nháy mắt khi âm thanh hạ xuống, cây cự chuy trước mặt Mạch Cách n đột nhiên từ từ bay lơ lửng.
Dưới một mảnh khí tức hỏa diễm khổng lồ bao vây, nó phá tan trái núi, bay lên hư không, lao thẳng lên, đón nhận lôi điện đang điên cuồng chuẩn bị trên bầu trời.
Trong giây lát đó, chớp vang sấm giật.
Tia chớp không ngừng đánh lên người cây cự chuy, trên không trung hình thành một mảnh lưới điện khủng bố.
Tất cả người lùn, kể cả Lâm Hữu nữa, đều chạy ra bên ngoài, vô cùng khẩn trương nhìn một màn này.
Chỉ thấy cây cự chuy vẫn sừng sừng đứng yên ở nơi bị lôi điện oanh tạc đó, dường như cả thế gian chỉ còn một mình nó hiện hữu ở nơi ấy, khí thế hào hùng.
Từng đường lôi văn, cũng từ quá trình này mà hiển hiện ra, dần dần bao trùm toàn thân cây chuy nọ.
Ông ——
Đột nhiên, cự chuy phát ra một tiếng ông minh.
Tiếng ông minh kia hóa thành sóng chấn động, trong nháy mắt đã tản ra bốn phía bên ngoài, cũng chấn động tới những tia chớp chung quanh, tản mát ra một cỗ uy thế không gì sánh kịp.
Đợi cho đến khi mây đen tan hết, cây cự chuy này được lôi hoả bao quanh, từ từ bay lơ lửng đến gần Mạch Cách n, được hắn nắm vào trong tay.
- Thành công rồi!
Nhóm Người Lùn kích động hô to.
Cả đại trưởng lão nữa, lão đang run rẩy chống gậy, lão lệ tung hoành.
Không nghĩ tới khi lão còn sống, lại được tận mắt nhìn thấy Chuỳ Chiến Thần sinh ra.
Hơn nữa, Chùy Chiến Thần kia lại được tự tay con trai của lão tạo ra, trong mắt lão giờ này đầy kích động và vui mừng.
Tiếp theo, Mạch Cách n xoay người lại, đột nhiên giơ lên Chuỳ Chiến Thần trong tay.
- Bái kiến Vua Người Lùn!
Trong nháy mắt, tất cả Người Lùn đều quỳ xuống, quỳ bái với hắn, trên mặt một đám tràn ngập sùng kính.
Đó là thánh vật tối cao của Người Lùn nhất tộc, cũng là biểu tượng chiến thần chúc phúc.
Đủ để khiến tất cả bộ tộc Người Lùn họ Chiến Chuy thần phục.
Kể cả khi đứng ở trước mặt các trưởng lão, bọn họ cũng phải quỳ lạy, tỏ vẻ thần phục với Mạch Cách n.
Mạch Cách n tay cầm Chuỳ Chiến Thần, vẻ mặt đỏ lên, kích động nói không nên lời.
Vẫn là Lâm Hữu ở bên cạnh nhắc nhở hắn, chỉ trong nháy mắt, hắn đã phản ứng lại được.
Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng, trực tiếp cao giọng nói với nhóm người lùn bên dưới:
- Ta lấy thân phận Vua người lùn lệnh cho các ngươi, lập tức rời khỏi nơi này, theo ta cùng đi tìm quê hương mới!
- Mạch Vương, ngươi nói chúng ta nên tới nơi đâu đây? Khắp nơi xung quanh đây đều là núi lửa phun trào, đã không còn chỗ cho bộ tộc Chiến Chuy chúng ta dung thân rồi.
Một người lùn không nhịn được nói.
Lời này vừa nói, đám người lùn khác xung quanh cũng bàn tán xôn xao.
Nhưng hình như Mạch Cách n đã sớm có kế hoạch.
Hắn chần chờ một chút rồi nhìn về phía Lâm Hữu bên cạnh:
- Nhân loại, ta có một thỉnh cầu, ta muốn mang các tộc nhân của ta, di chuyển đến lãnh địa của ngươi định cư, điều kiện trao đổi chính là ta có thể cho tộc nhân của ta trở thành công tượng của ngươi, giúp lãnh địa ngươi tạo ra trang bị.
- Ngươi xác định?
Lâm Hữu mừng rỡ nói.
Hắn vừa tính toán, phải làm như thế nào mới khiến toàn bộ những người lùn này chuyển tới lãnh địa của hắn, làm việc cho hắn. Kết quả hắn còn chưa tìm được cơ hội mở miệng, ngược lại là Mạch Cách Lôi đã đi đầu hỏi hắn rồi.
Quá đột nhiên, lại quá kích động, hắn liên tục nhận lời:
- Đương nhiên là có thể! Ngươi muốn mang bao nhiêu người đi qua cũng được, ta có thể cho thực vật rồng của ta đưa tất cả các ngươi qua.
- Cảm ơn.
Mạch Cách Lôi cảm kích nói.
Hắn biết rõ, dọc theo đường đi này nếu không phải Lâm Hữu vẫn một mực làm bạn bên cạnh, lại giúp hắn nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ hắn cũng không thể thành công tạo ra Chuỳ Chiến Thần.
Hơn nữa trải qua một đường này ở chung, hắn cũng cảm nhận được Lâm Hữu là một lãnh chúa cực kỳ hiền lành.
Ít nhất hiền lành hơn bất kỳ kẻ nào hắn đã từng gặp.
Có lãnh chúa như vậy, tin tưởng bộ tộc Người Lùn của hắn cũng sẽ được coi trọng, có thể sống thoải mái ở một nơi mới.
- Đúng rồi, ta thấy các ngươi thích ở dưới lòng đất, đến lúc đó ta sẽ mở cho các ngươi một mảnh thổ địa?
Lâm Hữu nói tiếp.
Nhưng Mạch Cách n lại lắc lắc đầu:
- Không cần, lúc trước đi cùng ngươi qua bên kia, ta đã cảm nhận được khí tức hỏa diễm, chắc bên đó có một tòa núi lửa ngầm, chúng ta sẽ tự mình qua bên đó đào hang động.
- Cũng tốt, đến lúc đó có gì cần cứ trực tiếp nói với ta.
Đây chính là cả một bộ tộc Người Lùn nha, thêm vào cũng được chừng hai, ba nghìn người đó, nhất định phải đối xử chu đáo với bọn họ.
Lâm Hữu không nghĩ tới, bản thân hắn chỉ có mục đích mời chào một thợ rèn Người Lùn thôi, vậy mà lại trực tiếp mời chào được tất cả bộ tộc Người Lùn bọn họ.
Chuyện này vượt xa ước muốn của hắn!
Đến lúc đó bằng vào những người lùn này, thậm chí hắn còn có thể tạo ra một đế quốc rèn khổng lồ!
Loại cảnh tượng kia, chỉ cần nghĩ cũng khiến người ta kích động.
Mắt thấy trời đã hoàn toàn đen lại.
Hắn cũng không vội vã quay về nước Đại Hoang, mà dưới những lời mời nhiệt tình của nhóm Người Lùn, hắn tạm thời ở lại bên trong hang động của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận