Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 967: Thất Sát Thua! Thu Được Mảnh Vỡ Thần Cách Thứ Năm

- Oanh ——
Gió lốc khủng bố nổi lên, điên cuồng càn quét hư không.
Đại quân binh chủng hai bên đang giao chiến bên dưới, gần như không có chút phản kháng nào đã bị đánh bay ra xa nghìn trượng, trên mặt đất lại nứt ra từng đường khe rãnh thật lớn sâu không thấy đáy, giống như mạng nhện lan tràn ra ngoài bốn phía.
Đồng thời bị đánh bay ra ngoài, còn có Thất Sát cầm đao xương trong tay.
Chỉ thấy hắn ta trừng lớn hai mắt, tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi và hoảng sợ, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, máu nhuộm trời cao!
- Ngươi… Làm sao ngươi vẫn còn lực lượng quy tắc?
Hắn ta vươn một tay ôm chặt bụng mình, thật vất vả mới ngừng được thân hình, sau đó kêu lên đầy sợ hãi.
Mà ở bên trên bụng hắn ta, đã xuất hiện một miệng vết thương thật lớn, sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương, xỏ xuyên qua hông hắn.
- Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm.
Lâm Hữu hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn một mực không bùng nổ, chỉ chờ cơ hội này.
Cho nên, không cho đối phương có thời gian phản ứng, hắn lập tức chân đạp hư không, thuấn di xuất hiện ở trước người Thất Sát, đột nhiên đâm ra một kiếm.
- Phanh!
Một tiếng vang trầm rung động, một mảnh lá chắn xương đã chặn một kích này của hắn.
Thất Sát với sắc mặt tái nhợt, gần như không chút do dự đã xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn ta liên tiếp bị Hắc Quả Phụ và Lâm Hữu gây thương tổn, tốc độ đã chậm hơn rất nhiều, vừa chạy chưa được bao xa, đã bị Linh Tịch đuổi tới ngăn cản, không cho phép hắn xuyên qua không gian chạy trốn.
Thế nhưng giây tiếp theo, “bành” một tiếng nổ vang lên, một luồng lưu quang màu lửa đỏ vượt qua không gian, xuất hiện ở phía sau hắn ta.
Mà Lâm Hữu dùng lực lượng quy tắc phát động Uy Nghiêm Vương Giả cũng hạ xuống ngay sau đó, trấn áp Thất Sát tại chỗ.
Dưới hai loại trạng thái tăng phúc Khát Máu Cuồng Loạn và Dã Man Rít Gào, hiện giờ thực lực của Lâm Hữu đã đạt tới trình độ cực kỳ khủng bố, trực tiếp chèn ép khiến cho Thất Sát không thể nhúc nhích.
- Không!
Con mắt của Thất Sát trừng lớn đến mức tận cùng, hắn ta muốn né ra nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng lưu quang kia xỏ xuyên qua ngực mình.
Một cơn đau đớn từ trái tim, dung nhập vào trong óc, khiến cho ánh mắt hắn ta tan rã, trước mắt tối sầm, từ không trung rơi xuống.
Linh Tịch sợ hắn ta chưa trí mạng, lại lao theo giơ pháp trượng lên cao, bắn ra vô số gai gỗ, trực tiếp biến thân thể rách nát của hắn thành tổ ong vò vẽ.
Sau đó chỉ nghe “ầm” một tiếng, Thất Sát rớt thật mạnh trên mặt đất, làm bốc lên đống lớn bụi mù.
…….
- Hô ——
Lâm Hữu nhìn Thất Sát rơi xuống mặt đất, mới nhẹ nhõm thở phào một cái.
Dù trong đầu vẫn chưa vang lên tiếng nhắc nhở, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng sinh cơ của Thất Sát đang nhanh chóng tiêu tan.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức mang theo Linh Tịch, lắc mình một cái xuất hiện ở bên cạnh Thất Sát, lại phát hiện hai mắt đối phương cực kỳ trống rỗng, ngơ ngác nhìn không trung.
Về cơ bản, trên người không còn một chỗ nào nguyên vẹn.
- Ta thua.
Thất Sát hé miệng, cố hết sức phun ra vài tiếng.
Đại khái là người trong lúc hấp hối, giọng điệu của đối phương không còn ngang ngược như vừa rồi, nhưng cũng không còn tràn ngập sức sống như ngày xưa.
- Ngươi thua.
Lâm Hữu nhàn nhạt đáp lại, giống như đang trả lời cho đối phương biết.
Thất Sát nghe vậy, cười đầy tự giễu, ánh mắt cũng trở nên hoảng hốt.
Đối phương vươn tay, tựa như muốn cầm cái gì, nhưng cố gắng một hồi, cuối cùng vẫn không thể cầm được. Sau đó, cánh tay kia rớt thật mạnh đất.
Một đợt gió nhẹ thoảng qua, trong đầu Lâm Hữu lập tức vang lên một tiếng nhắc nhở.


Đánh chết lãnh chúa cấp mười của vị diện khác, đạt được 54 tỷ ma năng.

Trong nháy mắt khi nhắc nhở vừa rơi xuống, toàn bộ binh chủng vong linh ở phía xa xa kêu rên một tiếng, trực tiếp hóa thành một mảnh xương khô.
Mà trên người Thất Sát, một mảnh nhỏ Thần cách tản ra luồng sáng bảy màu chói mắt cũng chậm rãi lơ lửng bay lên.
Lâm Hữu hít sâu một hơi, chậm rãi thu lấy mảnh nhỏ Thần cách.
Ngay lúc ấy, hắn bỗng cảm nhận được khí tức của Hắc Quả Phụ đang nhanh chóng lại gần đây, không dám tiếp tục ở lâu nữa.
Sau khi hắn xử lý đống thi thể một chút, lại triệu hồi binh chủng và trực tiếp lắc mình một cái biến mất tại chỗ, chạy trở về doanh địa chiến đấu.
Có thể nói chiến đấu lần này cực kỳ nguy hiểm, biến cố không ngừng xuất hiện.
Đầu tiên là ba lãnh chúa cấp mười đuổi giết, sau đó ma thú cấp lãnh chúa xuất hiện, tiếp đến là Thất Sát giết chết đồng bạn, cuối cùng hai bên đại chiến.
Mỗi một bước đi đều vô cùng mạo hiểm.
May mắn Lâm Hữu đã có dự kiến trước, vẫn luôn thu thập thi thể ma thú làm chuẩn bị.
Tuy số lượng ma thú cấp mười cực kỳ hiếm thấy nhưng mấy ngày nay tích cóp lại, số lượng thi thể đó cũng đủ khiến hắn bùng nổ ra chiến lực mạnh nhất ở thời khắc cuối cùng, sau đó chém giết Thất Sát trong trạng thái sáu mảnh nhỏ Thần cách.
Cũng may có Hắc Quả Phụ đột nhiên xuất hiện, làm Thất Sát bị thương nặng từ trước.
Nếu không đối phương còn ở trong trạng thái toàn thịnh, chỉ sợ người thua cuộc cuối cùng chính là hắn.
Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người, hoặc hắn đủ liều mạng để giành được kết quả thắng lợi.
Lâm Hữu nhìn thoáng qua trong cơ thể chỉ còn sót lại một tia lực lượng quy tắc và lục phủ ngũ tạng bị thương không nhẹ, hắn không còn tiếp tục do dự nữa, vừa chạy đi vừa lấy ra mảnh nhỏ Thần cách mới thu được.


Xin hỏi có hấp thu mảnh nhỏ Thần cách hay không?

- Hấp thu.
Âm thanh thoáng có chút run rẩy vừa rơi xuống, mảnh nhỏ Thần cách trong tay đã hóa thành một luồng tia sáng dung nhập vào bên trong thân thể hắn, dung hợp với Thần Cách trong cơ thể hắn.
Vốn dĩ một số lực lượng quy tắc gần như đã khô kiệt, lại bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Một luồng năng lượng cuồng bạo điên cuồng phun ra trong cơ thể Lâm Hữu, va chạm khắp tứ chi bách hải, khí thế toàn thân cũng theo đó không ngừng cất cao lên.
Lâm Hữu có cảm giác, thực lực của mình lại được đề cao một mảng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận