Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 796: Sứ Thần Vương Đô Đến

Quốc vương lại muốn khai thông tuyến đường thương nghiệp với nơi này của hắn?
Quá khó để tưởng tượng.
Nếu đàm phán xong, thành Hoàng Sa của hắn có thể giao thương với vương đô công quốc, với hắn tuyệt đối là một chuyện cực kỳ tốt.
- Hiện giờ sứ thần kia ở đâu?
Lâm Hữu vội vàng hỏi.
- Đã vào trong đại sảnh tiếp khách.
- Được, các ngươi cứ đi trước, ta lập tức đi ra.
Nói xong, Lâm Hữu xoay người quay về phòng trên cây thay trang phục lãnh chúa mà cư dân lãnh địa đã làm xong đưa cho hắn từ trước, sau đó lại đơn giản sửa sang một phen, cuối cùng mới trực tiếp cưỡi lên Rồng Yêu Đế, mang theo Linh Tịch chạy tới bên trong thành Hoàng Sa.
Rất nhanh, hắn đã tới vòm trời phía trên đại sảnh tiếp khách ở trung tâm thành, xoay người một cái rơi xuống mặt đất.
- Lãnh chúa đại nhân tới!
Ngụy Cương canh giữ ở bên ngoài đại sảnh, mang theo thuộc hạ vội vàng đi lên đón.
Lâm Hữu nâng tay ra hiệu cho bọn họ một chút, sau đó nhanh chóng đi vào đại sảnh tiếp khách, lập tức thấy được sứ thần của quốc vương.
Đối phương rõ ràng là Trầm Huy, vị lãnh chúa cấp chín đã trao đổi Quả Bản Nguyên với hắn lúc trước.
- Lâm Hữu lão đệ, chúng ta lại gặp mặt rồi, ta đến không quấy rầy ngươi chứ?
Trầm Huy đang đứng trong đại sảnh ương, xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn Lâm Hữu, thoạt nhìn cả người hiền lành hơn rất nhiều so với lúc trước, ngay cả cách xưng hô cũng đổi thành lão đệ.
Kể cũng đúng, sớm xưa đâu bằng nay, lúc này Lâm Hữu đã trở thành lãnh chúa cấp chín giống đối phương rồi, tự nhiên không thể qua loa lạnh nhạt như trước.
Lâm Hữu cảm nhận được sự biến hóa của đối phương, mỉm cười:
- Lão ca có thể đến, ta hoan nghênh còn không kịp, mau ngồi đi.
Nói xong, hai người qua vị trí bên cạnh ngồi xuống.
Đợi cho hạ nhân bưng nước trà lên, Trầm Huy dẫn đầu nói:
- Dường như nửa tháng trước chúng ta vừa gặp mặt? Không nghĩ tới chỉ nhoáng lên một cái, lão đệ đã lên tới cấp chín, ta lấy trà thay rượu kính trước một ly, chúc mừng lão đệ tấn chức.
- Trầm lão ca quá khách khí rồi, là ta nên kính ngươi mới đúng.
Lâm Hữu cười giơ lên chén trà trong tay.
Hắn cũng không dám khinh thường Trầm Huy này,.
Dù sao cũng là thủ hạ đắc lực bên người quốc vương, cả thân phận lẫn địa vị đều là tồn tại mà lãnh chúa khác không thể sánh bằng.
Hơn nữa, Lâm Hữu cũng có ấn tượng về người này, chiến lực của Trầm Huy này không thấp, dù nằm trong tốp thực lực mạnh trong đám lão lãnh chúa cấp chín.
Nói nữa, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đối phương ít nhất cũng được năm, sáu mươi tuổi.
- Nói vậy Lâm Hữu lão đệ đã biết mục đích ta tới đây lần này?
Sau khi kính trà, Trầm Huy buông chén xuống, đi thẳng vào chủ đề.
- Quốc vương thực sự muốn khai thông con đường thương nghiệp giữa vương đô và thành Hoàng Sa?
Lâm Hữu không khỏi hỏi.
- Dĩ nhiên rồi.
Trầm Huy gật đầu:
- Ta đã nhận được mệnh lệnh từ chính vương thượng, để qua đây tiến hành trao đổi cùng lão đệ ngươi, không biết ý lão đệ như thế nào?
- Bên ta dĩ nhiên cũng không thành vấn đề.
Vô nghĩa, đó chính là vương đô đó.
Là thành thị lớn nhất, phồn hoa nhất, cũng là trung tâm của cả công quốc.
Chỉ cần có thể khai thông tuyến đường thương nghiệp, thành Hoàng Sa của hắn tuyệt đối có thể nhanh chóng cất cánh, ở trong khoảng thời gian ngắn vượt qua trình độ lãnh địa của lão lãnh chúa.
- Nếu lão đệ không có ý kiến, ta sẽ không nhiều lời vô nghĩa, đến lúc đó ta sẽ gọi người tới đàm phán về hạng mục công việc kỹ càng tỉ mỉ, còn xin lão đệ chú tâm nhiều hơn một chút.
- Đây là đương nhiên.
Lâm Hữu nhẹ nhàng gật đầu.
Loại chuyện này, giao cho dưới người đi làm là được, không cần thiết phải lãng phí thời gian.
Hơn nữa ngoại trừ khai thông tuyến đường thương nghiệp, Lâm Hữu còn có một chuyện cực kỳ quan trọng.
Cho nên sau khi hắn trầm ngâm một hồi, lại không nhịn được hỏi:
- Trầm lão ca, huynh là lão nhân bên người quốc vương, chắc biết rất nhiều tin tức, có một việc ta muốn hỏi thăm một chút.
- Ngươi muốn hỏi về chuyện vị diện Ma Thú và chiến trường biên cảnh?
Ánh mắt Trầm Huy cực kỳ tốt, đối phương chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra ý tưởng của Lâm Hữu.
Hắn cũng không ngoài ý muốn về chuyện này, dù sao hiện giờ tin tức ấy đã sớm ồn ào huyên náo từ lâu, rất nhiều người đều đang tìm hiểu tình báo chung quanh.
Sở dĩ hắn hỏi Trầm Huy, chính vì đối phương là thủ hạ đắc lực của quốc vương, có lẽ sẽ biết chút gì đó.
Quả nhiên, Trầm Huy đối mặt với câu hỏi của hắn, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, trở nên nghiêm túc:
- Vốn không nên tùy tiện kể chuyện này ra bên ngoài.
Giọng nói của đối phương cực kỳ trầm thấp, ánh mắt ngưng trọng:
- Nhưng nếu lão đệ đã hỏi, ta cũng hơi để lộ ra một chút, hy vọng ngươi đừng tùy tiện truyền ra bên ngoài.
- Vâng!
Lâm Hữu nghiêm túc gật đầu.
Sau đó chỉ thấy Trầm Huy hít sâu một hơi, dùng thứ âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói:
- Kỳ thật ta cũng chỉ nghe người khác nói mà thôi, dường như Đại Đế Thánh Diệu đã bị trọng thương!
- Ngươi khẳng định?
Lâm Hữu hít thật sâu một hơi khí lạnh, thân mình hơi hơi ngửa ra sau.
Đại Đế Thánh Diệu lại bị trọng thương?
Điều này sao có thể!
- Chắc không sai được. Hơn nữa ta còn nghe nói, tình huống của những Đại Đế khác bên kia cũng không quá ổn, giống như tất cả đều bị trình độ thương tích khác nhau.
- Này…
Lâm Hữu há miệng thở dốc, không nói nên câu.
Trong lòng hắn lại rung động tột độ.
Lấy tư cách và sự từng trải của Trầm Huy, mạng lưới tin tức của người này tuyệt đối là cực kỳ khủng bố.
Nói cách khác, những lời đối phương đã nói, rất có thể là sự thật!
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lại khiến cho nhiều Đại Đế đều bị thương như vậy?
- Có nghe được là nguyên nhân vì sao không?
Lâm Hữu thấp giọng hỏi.
- Không có.
Trầm Huy lắc đầu:
- Phỏng chừng là bên trên không muốn khiến mọi người khủng hoảng, cho nên đã phong tỏa tất cả tin tức. Điều chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi mà thôi.
- Vậy ư...?
Lâm Hữu nỉ non tự nói, tâm tình căng thẳng cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Nếu vẫn có thể ngăn chặn tin tức, nghĩa là chuyện kia còn chưa phát triển đến trình độ không thể cứu vãn nổi, khiến cho hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hơn nữa theo như Trầm Huy nói.
Điều bọn họ có thể làm hiện giờ… Chỉ là chờ đợi mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận