Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1066: Nếu Ngươi Đã Muốn Nếm Thử Mùi Vị, Vậy Để Ta Thành Toàn Cho Ngươi.

Lâm Hữu đứng một bên sân đấu, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Chung Ngô xuất hiện ở một chỗ khác.
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm từ trên người đối phương.
Chung Ngô chỉ cần đứng ở nơi đó thôi, cũng khiến người ta có cảm giác đối phương đã hòa hợp thành một thể cùng mọi việc mọi thứ ở bốn phía xung quanh, giống như một khi không lưu ý bóng dáng kia sẽ lập tức biến mất.
Người này rất mạnh.
Lâm Hữu chỉ liếc mắt một cái đã lập tức cho ra kết luận.
Nhưng đối phương không hề ra tay, hắn ta cũng không có ý muốn ra tay, chỉ lẳng lặng đánh giá đối phương mà thôi.
- Ngươi rất mạnh.
Chung Ngô dẫn đầu nói:
- Ta hy vọng trong chiến đấu kế tiếp ngươi có thể lấy ra toàn lực.
- Vậy phải nhìn ngươi có bản lĩnh này hay không.
Hai mắt Lâm Hữu nheo lại.
Hắn cảm nhận được một luồng chiến ý kinh người từ trên người đối phương.
Cư dân bản địa Giới Sinh có phương thức tăng lên thực lực không giống lãnh chúa bọn hắn, đám người ấy thông qua đánh chết ma thú hấp thu ma tinh để cường hóa thân thể tăng lên cấp bậc.
Mà trình độ thức tỉnh dị năng lại thông qua không ngừng chiến đấu rèn luyện, trong sinh tử kích phát ra tiềm lực mới có cơ hội thức tỉnh đến cấp bậc càng cao.
Nói cách khác, bọn hắn tăng lên là có bình cảnh hạn chế, chứ không phải mỗi khi đạt tới điều kiện là có thể tự động tăng lên.
Cho nên bình thường thực lực mà bọn hắn thể hiện ra luôn mạnh hơn lãnh chúa ngang cấp một chút.
Xem ra gia hoả này muốn dùng hắn làm đá kê chân đột phá bình cảnh đây.
Nếu đã như vậy, hắn càng không thể khiến cho đối phương được thỏa nguyện.
Lâm Hữu yên lặng nghĩ thầm trong lòng.
- Đừng nhiều lời vô ích, ra tay đi, chỉ sợ một khi ta ra tay, ngươi sẽ không còn cơ hội.
Chung Ngô chậm rãi rút ra chủy thủ bán trong suốt bên hông, giống như đang trình bày một loại sự thật hiển nhiên nào đó.
Giọng điệu kiêu ngạo này khiến cho Lâm Hữu không nhịn được nhíu mày. Nhưng ngay lập tức, hắn lại nở nụ cười, hơn nữa cười đến cực kỳ vui sướng.
- Nếu ngươi đã muốn nếm thử mùi vị, vậy để ta thành toàn cho ngươi.
Nói xong, cánh tay hắn chậm rãi nâng lên, không gian phía sau cũng lập tức trở nên vặn vẹo.
- Hắn muốn làm cái gì?
Mọi người trên khán đài đều lộ vẻ mặt nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong động tác kia của Lâm Hữu, một đám đều đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng một giây sau khi không gian vặn vẹo một đợt, đám người đang ngồi dưới võ đài lập tức hiểu được, chỉ thấy một thứ gì đó cực kỳ to lớn bỗng chốc hạ xuống sân đấu, làm sân đấu hung hăng chấn động một hồi.
Cùng chịu chấn động, là trong lòng của đám người đang ngồi bên dưới, một đám đều trừng lớn con mắt lên.
Đây là cái gì?
Binh chủng ư?
Sao lại có loại binh chủng to lớn kinh khủng như vậy?
Một khắc kia, tất cả đều bị kinh sợ, đều thấy rung động khi chứng kiến Thanh Đằng xuất hiện ở phía trên võ đài, cùng với hàng đống dây leo to lớn gần như lan tràn khắp cả võ đài.
Thực sự có người có thể triệu hồi ra một thứ to lớn như vậy?
- Hóa ra đó mới là toàn bộ thực lực của hắn ư?
- Khí tức quá khủng khiếp! Ta chưa bao giờ nghĩ tới hắn lại sở hữu một binh chủng biến thái đến như vậy!
- Vừa rồi lúc chiến đấu với quốc vương Trấn Sơn, hắn vẫn còn ẩn tàng thực lực!
Mọi người trên khán đài đều hoảng sợ trong lòng, cả đám đã triệt để bị thực lực mà Lâm Hữu bày ra làm kinh ngạc rồi.
Nhất là quốc vương Trấn Sơn vừa bị đánh bại, sắc mặt càng thêm xanh mét.
Vậy mà hắn ta lại không có tư cách ép đối phương phải vận dụng toàn lực?
Đó chính là sự sỉ nhục vô cùng to lớn!
Nhưng đồng thời trong lòng hắn ta cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì thực lực mà Lâm Hữu bày ra kia, đã xa xa vượt qua sự tưởng tượng của hắn ta, cũng vượt qua nhận thức về lãnh chúa cấp mười trong lòng hắn ta bấy lâu này, thậm chí còn mang tới một loại cảm giác sợ hãi không thể hiểu nổi.
May mắn bọn hắn chỉ chiến đấu với nhau trên võ đài mà thôi, nếu cả hai gặp nhau trên chiến trường? Hắn ta cũng không dám tưởng tượng ra kết quả.
Mà ngay khi mọi người ở đây đang bàn tán xôn xao, thì cuối cùng Chung Ngô trên đài, cũng phục hồi lại tinh thần từ trong kinh hãi, vẻ mặt hắn ta bắt đầu trở nên ngưng trọng nhìn loại thực vật khổng lồ vừa xuất hiện trước mặt.
Quan sát từ khoảng cách gần như thế, càng khiến hình thể to lớn của Thanh Đằng thêm phần khủng bố.
Cảm giác áp bách khiến trái tim kẻ khác đập nhanh cũng ập thẳng vào mặt, hắn ta chỉ cảm thấy bản thân mình đang đứng bên trong một mảnh rừng cây quỷ dị, giống như cả người sắp bị thứ trước mặt này cắn nuốt đi.
- Ngươi muốn ta toàn lực ra tay sao? Đánh bại nó, mới có tư cách làm ta vận dụng toàn lực.
Lâm Hữu đứng bên trên một sợi dây leo to lớn, từ bên trên nhìn chăm chú xuống Chung Ngô đang đứng ở biên giới sân đấu.
Chung Ngô nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó con ngươi co rụt lại.
Phải đánh bại quái vật kia, mới có thể khiến đối phương vận dụng toàn lực?
Chẳng lẽ một màn trước mắt còn chưa phải toàn bộ thực lực của đối phương?
Giờ phút này, có thể nói trong lòng Chung Ngô vô cùng hoảng sợ.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu được, chính mình đang đối mặt với dạng quái vật gì.
Nhưng… Chung Ngô cũng vô cùng tự tin với thực lực của bản thân, không hề bị tình cảnh trước mặt làm cho chưa kịp lên dây cương đã bị dọa chạy, ngược lại, hắn ta dần dần nắm chặt chủy thủ trong tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Hữu.
- Nếu như vậy, ta sẽ buộc ngươi phải dùng toàn lực.
Một tiếng hét to vang vọng, cả người Chung Ngô biến mất tại chỗ trong nháy mắt, chỉ lưu lại một mảnh gợn sóng ở vị trí hắn vừa đứng.
- Xuất hiện rồi! Dị năng không gian của Chung Ngô!
Khán đài bên dưới vang lên những tiếng kinh hô, lập tức có người nhận ra thủ đoạn của Chung Ngô.
Lâm Hữu nghe được tiếng kinh hô kia, ánh mắt lập tức ngưng trọng.
Dị năng không gian?
Chẳng lẽ là năng lực xuyên qua không gian cùng loại với lãnh chúa bọn hắn?
Lâm Hữu đang mải suy nghĩ, đột nhiên không gian trước người vặn vẹo một đợt, Chung Ngô vốn nên ở tại biên giới sân đấu, đã trực tiếp xuất hiện ở trước người hắn, hàn mang chợt lóe, chủy thủ xẹt qua cổ, giống như cả người đối phương đều là huyễn ảnh tan biến giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận