Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 179: Thương Đội Thành Hoàng Sa

Tiết Trường Quý cũng dựa theo Lâm Hữu dặn, từ sáng sớm đã sắp xếp xong đội ngũ và hàng hóa, đứng ở nơi đây chờ đợi.
Cả khu vực bên ngoài thành Hoàng Sa đều trong tình trạng người xe đi tới, thoạt nhìn cực kỳ náo nhiệt.
- Đã chuẩn bị tốt chưa?
Sau khi kiểm tra một lần không còn vấn đề gì, Tiết Trường Quý lớn tiếng hỏi đoàn xe một tiếng.
Lập tức, đại biểu các thương đội đều lên tiếng trả lời.
Sau đó, lão từ từ đi tới trước mặt Lâm Hữu:
- Lãnh chúa đại nhân, đội ngũ đều chuẩn bị thỏa đáng, tùy thời có thể xuất phát.
- Đi, vậy xuất phát đi, phải tới nơi giao giới trước giữa trưa.
Dứt lời, Lâm Hữu cưỡi lên người Sư Tử Nhận Ảnh, trực tiếp dẫn đầu đội ngũ.
Vốn hắn có thể cho Linh Tịch toàn quyền phụ trách nhiệm vụ hộ tống lần này, nhưng hắn lo lắng hôm nay là lần đầu tiên khai thông mậu dịch, cho nên vẫn quyết định tự mình đi một chuyến xem xét tình huống trước.
Mà đám thương đội và tu luyện giả này nhìn thấy Lâm Hữu tự mình mang đội, lại vui sướng không hiểu được, lập tức mang theo đội ngũ của mình gắt gao đi theo.
Chỉ chốc lát sau, cả đội ngũ khổng lồ dưới sự dẫn dắt của Lâm Hữu, chậm rãi xuất phát.
Thực vật của Lâm Hữu, cũng dần dần khuếch tán đến bốn phía thương đội, bảo hộ thương đội ở bên trong.
Thậm chí hai con rồng lớn thực vật cấp bảy cũng bay lượn trên không trung. Một màn này rung động vô cùng.
Nhân viên đi theo đội ngũ cũng kích động bàn tán xôn xao.
- Ta lớn tới chừng này nhưng đây là lần đầu tiên tới nước Lưu Hỏa, không biết bên kia có bộ dáng gì.
- Cũng đúng thôi, nghe nói bên trong sa mạc nơi nơi đều là ma thú cấp sáu, có đôi khi còn có thể xuất hiện cấp bảy, đúng là người bình thường không dám xuyên qua.
- Hiện tại thì được rồi, có thể đi nhờ thương đội thành Hoàng Sa, về sau chúng ta có cơ hội qua bên kia buôn bán rồi.
- Nghe nói bên kia có rất nhiều bảo thạch bên dưới núi lửa, dùng làm vũ khí, phòng cụ có hiệu quả thật thần kỳ, ta đang định qua bên đó mua sắm một ít quay về nước Đại Hoang bán.
- Thật ư? Ta cũng phải mua một ít mới được-
Ma thú ở biên cảnh tràn lan vẫn là một vấn đề khó khăn trong quan hệ mậu dịch giữa các công quốc.
Hiện tại, nan đề này được giải quyết, tự nhiên có không ít người bắt lấy cơ hội, chuẩn bị kiếm một khoản lớn.
Những thương đội tư nhân đi theo này, lại gửi vận chuyển không ít đặc sản của nước Đại Hoang, chuẩn bị đến nước Lưu Hỏa tiến hành chào hàng.
Mà ngay khi bọn họ đang nói chuyện phiếm bên dưới.
Một người đàn ông trung niên phúc hậu ăn mặc đẹp, cưỡi ngựa từ từ đi tới bên cạnh Lâm Hữu, hơi hơi cúi đầu với hắn.
- Ra mắt lãnh chúa đại nhân.
- Ngươi là?
Lâm Hữu nhìn về phía người đàn ông kia.
- Kẻ hèn này tên là Bảo Phú Quý, là chủ nhân cửa hàng Phú Quý thành Lâm Xuyên, lâu nay đã được nghe thấy đại danh của lãnh chúa đại nhân nên đặc biệt đến chào hỏi.
Người đàn ông này ôm quyền nói.
- Thành Lâm Xuyên?
Lâm Hữu hơi hơi kinh ngạc:
- Nếu ta nhớ không nhầm, thành Lâm Xuyên cách nơi này tới vài trăm km?
Lâm Hữu từng nghe cư dân lãnh địa nhắc tới thành Lâm Xuyên vài lần rồi. Nó là một tòa thành thị phồn hoa ở bên trong lãnh thổ công quốc, cách rất xa nơi này của bọn họ.
Không nghĩ tới lại có người từ nơi xa xôi như vậy chạy tới đây buôn bán, hắn cũng có chút ngoài ý muốn.
Vừa lúc hắn đang muốn hiểu biết rõ một chút tình huống những thế lực xung quanh thành Hoàng Sa, sau đó mới câu được câu không nói chuyện phiếm với Bảo Phú Quý.
Đừng nói, tuy thực lực tự thân của Bảo Phú Quý thấp kém, nhưng kiến thức lại rất phong phú.
Kể cả những nơi Lâm Hữu chưa từng nghe nói tới, hắn cũng có biết một phần, khiến Lâm Hữu thu hoạch được không ít.
Mà trong lúc nói chuyện, cuối cùng, Lâm Hữu cũng biết được.
Lãnh chúa thành Lâm Xuyên cũng vừa buông xuống gần đây.
Nhưng chuyện đó vẫn chưa khiến Lâm Hữu để ý.
Điều khiến hắn để ý chính là, bên cạnh thành Lâm Xuyên, có lãnh địa của một lãnh chúa cấp bảy!
Lãnh chúa cấp bảy, điều này vẫn còn quá mức xa xôi với Lâm Hữu hiện tại.
Nếu thực gặp gỡ đối phương, chỉ sợ hắn không có bao nhiêu sức phản kháng.
Huống chi nghe Bảo Phú Quý nói, bên trong thành trì vị lãnh chúa cấp bảy kia quản lý ước chừng có hơn trăm ngàn dân cư, tu luyện giả cấp cao lại nhiều không đếm xuể.
Ở đó, ngay cả tu luyện giả cấp bảy ngày thường cực kỳ hiếm thấy, cũng có không ít.
Trước mặt đối phương, lãnh chúa cấp sáu căn bản không đáng nhắc tới.
- Theo tiểu nhân biết, lãnh chúa thành Lâm Xuyên, đã trở thành thủ hạ của vị lãnh chúa cấp bảy kia, đạt được che chở, cho nên gần đây phát triển cực kỳ mạnh.
Bảo Phú Quý cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Lâm Hữu, nói vắn tắt vài chuyện, hình như hắn cũng có chút hiểu biết về vị lãnh chúa kia.
- Trở thành thủ hạ của lãnh chúa cấp bảy?
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, dù sao lãnh chúa thành Lâm Xuyên cũng vừa buông xuống, cánh chim không gió, có lãnh chúa cấp bảy che chở tự nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhiều nhất chỉ là cách một đoạn thời gian tiến cống một lần tài nguyên thôi.
- Thì ra là thế.
Lâm Hữu giật mình hiểu ra.
Đối với lãnh chúa cấp thấp, làm việc dưới tay lãnh chúa cấp cao có thể coi là chuyện tốt.
Tuy cần phải cung cấp cho đối phương một bộ phận tài nguyên, nhưng có thể nhận được che chở, ít nhất cũng có thể cam đoan mình không bị thế lực khác ở gần quấy nhiễu.
Lâm Hữu cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới Bảo Phú Quý này lại biết nhiều chuyện như vậy, không hổ là chủ nhân thương hội.
Tới đây, đột nhiên hắn nghĩ đến chuyện mình vẫn một mực quan tâm, nên nói tiếp:
- Ta thấy ngươi cực kỳ hiểu biết chuyện của nước Đại Hoang, không biết ngươi có nghe nói qua chuyện trước khi lãnh chúa buông xuống hay không?
Chỉ tiếc, khiến cho hắn thất vọng chính là.
Bạn cần đăng nhập để bình luận