Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 297: Được, Liều Mạng Một Phen, Dù Sao Kết Cục Cũng Là Chết!

Nếu bọn họ được Lâm Hữu che chở, chắc chắn sẽ an toàn hơn hiện giờ rất nhiều, cũng không cần tiếp tục lo lắng sẽ bị lãnh chúa giới vực khác giết chết.
Tuy không dám chắc có thể thu được bao nhiêu tài nguyên, nhưng tốt xấu gì cũng có thể sống sót vượt qua ba ngày này, còn sống rời khỏi chiến trường.
Nghe được hắn đề nghị, Lạc Lỗi cũng có chút động tâm.
Dù sao suốt một đoạn thời gian này, không biết bọn họ đã gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, lại đụng tới bao nhiêu lãnh chúa giới vực khác.
Thật vất vả, mới chạy được tới nơi này, trốn đi
Thật sự có thể nói là chật vật cực kỳ.
Mà mới vừa qua ngày đầu tiên thôi.
Hắn không dám tưởng tượng, chờ sau khi vòng độc co rút lại lần thứ hai, sẽ có nguy hiểm như thế nào đang chờ đợi bọn họ.
- Thế nào? Quyết định được chưa?
Từ Hướng Đông lại hỏi.
- Ta cảm thấy có thể.
Lạc Lỗi gật đầu:
- Nhưng hiện giờ trong thành đều là lãnh chúa giới vực khác, chỉ sợ chúng ta muốn qua đó cũng không dễ dàng.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Không còn cách nào khác, ngày mai vòng độc sẽ co rút lại, trốn ở chỗ này chắc chắn sẽ chết, chỉ có thể liều mạng một phen.
- Được, liều mạng một phen, dù sao kết cục cũng là chết!
Dần dần, ánh mắt hai người đều trở nên kiên định.
Sau khi hai người ở bên trong hầm rượu chuẩn bị một phen, lại nhìn con đường trống trải bên ngoài một chút, bọn họ mới mang theo binh chủng trực tiếp rời khỏi hầm rượu, vội vàng chạy về phía thành đông.
Đây là lần đầu tiên, bọn họ dám trắng trợn đi lại trên đường như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Cơ hồ mỗi lần đi được một khoảng cách, hai người đều dừng lại cẩn thận quan sát bốn phía, không dám làm ra động tĩnh quá lớn, sợ đưa tới lãnh chúa khác.
Bằng không dựa vào thực lực của bọn họ, căn bản không có bao nhiêu lực chống đỡ.
Cứ như vậy một đường vừa dò xét vừa đi tới.
Rất nhanh bọn họ đã rời khỏi con đường vừa ẩn nấp hồi nãy, đi vào bên trên một con đường khác đi thông tới Nội thành.
Mà trái tim bọn họ cũng dần dần trồi lên tới cổ họng.
Bởi vì xuyên qua con đường này, chính là khu vực bên trong Nội thành, tỷ lệ đụng tới lãnh chúa khác sẽ tăng lên thật lớn.
Quả nhiên, khi bọn họ xuyên qua đầu đường đi vào cuối phố, đột nhiên từ xa xa truyền đến một đợt tiếng bước chân hỗn độn.
- Không xong! Có người đi tới, mau ẩn giấu!
Lạc Lỗi biến sắc, lập tức mang theo binh chủng của mình trốn vào một ngỏ tắt âm u.
Động tác của Từ Hướng Đông cũng không chậm, đảo mắt một cái hắn đã tiến vào cửa hàng phụ cận, không tiếng động ẩn nấp đi.
Không bao lâu sau, ba lãnh chúa giới vực khác lập tức xuất hiện ở khu vực bọn họ vừa đứng, bên người ba kẻ này mang theo một đống lớn binh chủng cấp bảy.
Trong lòng hai người vừa trốn đi đầy kinh hãi, vội vàng ngừng thở không dám lên tiếng.
Tiếp theo, bọn họ lại nghe một lãnh chúa trong ba người kia đột nhiên nói:
- Bây giờ thật không dễ tìm thấy lãnh chúa có thực lực yếu hơn chúng ta, muốn kiếm thêm chút ma năng cũng không được.
Nói xong, người này còn dừng chân lại, đưa lưng về phía hai người Lạc Lỗi.
- Đương nhiên rồi, đám lãnh chúa có thực lực thấp gần như đã bị giết hết, muốn gặp một tên không dễ dàng chút nào.
Người mới đáp lời, là một lãnh chúa hệ Dã Thú mang theo binh chủng loài chó.
Mà khi hắn đang nói chuyện, vừa vặn lại đứng ngay phía trước khu vực hai người Lạc Lỗi ẩn thân, khóe môi nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Trong lòng hai người Lạc Lỗi căng thẳng, lại càng không dám phát ra chút động tĩnh nào.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt bọn họ đột nhiên đại biến.
Bởi vì không biết từ khi nào, từng con từng con binh chủng loài chó với thân hình đen thui đã xuất hiện ở phía trên nơi bọn họ ẩn thân. Bọn chúng đang nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi.
- Không tốt! Đã bị phát hiện! Chạy mau!
…………
Lạc Lỗi và Từ Hướng Đông không hề nghĩ tới, hai người bọn họ lại bị phát hiện nhanh đến vậy và lãnh chúa đối phương lại mạnh hơn bọn họ nhiều đến thế.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều binh chủng đang vây quanh bọn họ, hai người ấy đâu còn dám do dự nữa, đành phải trực tiếp mang theo binh chủng của mình lao khỏi ngõ nhỏ cửa hàng, bỏ chạy về hướng nội thành.
- Hử? Phản ứng rất nhanh.
Ba lãnh chúa kia khẽ cười một tiếng, vẻ mặt tràn ngập nghiền ngẫm nhìn hai người đang chạy trốn, nhưng không lập tức phát động công kích.
Bọn họ chỉ cưỡi binh chủng chậm rãi đuổi theo.
- Chẳng mấy khi gặp phải lãnh chúa yếu ớt như vậy, lần này đến lượt ta chơi rồi?
Một lãnh chúa hệ máy móc cưỡi cơ giáp chiến tranh liếm liếm đầu lưỡi, nóng lòng muốn thử.
- Tùy ngươi.
Lãnh chúa hệ Dã Thú thản nhiên nói:
- Mấy loại người mới trên người chỉ có vài cấp bảy, cơ bản chẳng có mấy ma năng, muốn chơi kiểu gì thì chơi.
- Cẩn thận đừng dẫn lãnh chúa khác tới.
Lãnh chúa hệ Côn Trùng bên cạnh chen vào.
- Yên tâm đi, ta sẽ không để bọn họ chạy khỏi khu vực này đâu, ha ha.
Lãnh chúa Máy Móc cười điên cuồng một tiếng, sau đó hắn lập tức đẩy nhanh tốc độ lao khỏi đội ngũ, mang theo binh chủng của mình vây quanh hai người Lạc Lỗi.
Lạc Lỗi thấy vậy, lập tức sắc mặt đại biến.
- Đi! Ngăn cản hắn!
Lạc Lỗi ra lệnh một tiếng, ngoại trừ Sói Vong Linh cấp bảy dưới thân hắn, toàn bộ binh chủng bên người đều quay đầu, đi ngăn cản lãnh chúa Máy Móc.
Từ Hướng Đông cũng truyền mệnh lệnh cho nguyên tố nước của hắn.
Trong phút chốc, dòng nước hội tụ, hóa thành từng tia từng tia mũi tên nhọn bắn thẳng về phía đối phương.
- Hừ, chút tài mọn, lên cho ta, giết sạch chúng nó!
Lãnh chúa Máy Móc hoàn toàn không để hai người vào mắt. Chỉ thấy hắn vung bàn tay to lên, cơ giáp chiến tranh bên người hắn đều rút ra răng cưa máy móc trên người, ném thẳng về phía hai người.
Sưu!
Bánh răng máy móc thật lớn, trực tiếp hóa thành một mảnh tàn ảnh, lao vào bên trong đội ngũ binh chủng.
Trong nháy mắt, xương cốt đứt gãy bay lung tung, đảo mắt một cái binh chủng vong linh của Lạc Lỗi đã bị miểu sát một mảnh, tất cả đều té trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận