Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 871: Chiến Trường Săn Bắn Của Lãnh Chúa

Mỗi tầng sẽ có khảo nghiệm khác nhau?
Lâm Hữu nghe được nhắc nhở, không khỏi nhìn quanh bốn phía, lúc này hắn phát hiện bản thân mình đang ở bên trong một mảnh sa mạc cồn cát chập chùng.
Phía cuối sa mạc, còn mơ hồ có thể nhìn thấy từng gốc cây đại thụ đột ngột mọc lên từ mặt đất, hình như là một mảnh rừng rậm.
Bên trên phương hướng khác lại là ngọn núi san sát, mây mù lượn lờ.
Tóm lại hoàn cảnh nơi này cực kỳ quỷ dị.
Hơn nữa điều khiến cho Lâm Hữu cực kỳ ngoài ý muốn chính là, không gian bên trong tháp này lại lớn hơn vô số lần nhìn từ bên ngoài, thật giống như nơi này đã một thế giới riêng biệt.
Còn không chờ hắn nghĩ nhiều, trong đầu lại một lần nữa vang lên những tiếng nhắc nhở.


Xin chú ý, đã mở ra tầng khảo nghiệm thứ nhất bên trong Tháp Khí Vận, Chiến Trường Săn Bắn Của Lãnh Chúa.



Ở trong này, tất cả lãnh chúa mà ngươi gặp phải đều ngang cấp nhau.



Khi đánh chết hai mươi kẻ địch, có thể vào tầng khảo nghiệm tiếp theo, thời gian không hạn chế.

Cần giết hai mươi kẻ địch mới có thể vượt qua tầng một?
Lâm Hữu kinh ngạc, độ khó của tầng khảo nghiệm thứ nhất lớn như vậy, mấy tầng sau sẽ ra sao?
Chẳng lẽ cần một mình đấu ma thú cấp mười?
Càng khiến hắn không nghĩ tới chính là, ở trong tháp lại không thể triệu hồi binh chủng, lãnh chúa chỉ có thể thông qua thực lực bản thân để tiến hành chiến đấu.
Đúng là tầng thứ nhất này để cho lãnh chúa các giới đánh nhau loạn xạ rồi.
Hơn nữa dường như tất cả lãnh chúa cấp chín đều bị truyền tống tới trong không gian này rồi, hắn cần phải tìm chỗ che giấu bản thân mới được.
Lâm Hữu nghĩ đến đây, lập tức bắt đầu hành động, đeo đại đao băng phách cấp chín ở bên hông, nhanh chóng tiến đến phiến rừng rậm ở cuối sa mạc này.
Hoàn cảnh như sa mạc này có quá ít nơi ẩn thân, thực dễ dàng bị bại lộ hành tung.
Hơn nữa điểm chết người chính là, hoàn cảnh nơi này còn cực kỳ nóng bức.
Hai chân dẫm lên hạt cát nóng bỏng, có cảm giác mình giống hệt một con cá mực đang bị nướng, còn phát ra tiếng vang két két.
Nếu không phải sau khi hắn lên tới cấp chín, đã có tinh thần và thể xác vượt qua người bình thường, chỉ sợ không thể chịu được bao lâu.
- Sưu!
Đúng lúc này, từng tiếng xé gió vang lên.
Bên trong cồn cát bên cạnh, đột nhiên có từng thanh tụ kiếm bắn ra, mục tiêu là chỗ yếu hại trên người hắn.
Lâm Hữu tay mắt lanh lẹ, trực tiếp rút đại đao băng phách che ở trước người.
- Đương!
Một tiếng chấn vang, Lâm Hữu bị đẩy lui hai bước, đại đao trong tay ông minh một đợt.
Đối phương rất mạnh!
Ánh mắt hắn ngưng đọng lại, nhìn theo phương hướng tụ kiếm bắn ra.
Giống như biết một kích này không thể có hiệu quả gì khác, vậy nên tụ kiếm vừa rơi xuống đất, cồn cát đã ầm ầm nổ tung.
Tiếp theo, một bóng dáng gầy yếu cầm chủy thủ trong tay, cả người hóa thành mũi tên nhọn lao thẳng về phía hắn, phản ứng rất nhanh chóng, vừa nhìn đã biết người này không đơn giản.
Lâm Hữu vốn định ra tay, nhưng đột nhiên lại sửng sốt một chút.
Bởi vì hắn phát hiện, mình lại không thấy rõ khuôn mặt đối phương.
Thật giống như một luồng lực lượng vô hình nào đó đã phủ kín và che đi tầm mắt của hắn, chỉ có thể từ trang phục trên người đối phương mà nhận ra người tới là nam hay nữ thôi.
Chẳng lẽ đây là cơ chế phòng gian lận bên trong tháp?
Nhưng căn bản không cho hắn có cơ hội nghĩ nhiều, chủy thủ lấp lóa hàn quang đã muốn đâm tới ngực hắn, khiến cho hắn không thể không nghiêng người tránh đi.
Đồng thời đại đao băng phách đột nhiên chém tới, bên trên mang theo một mảnh hàn khí lạnh lùng.
- Đương!
Lại một tiếng va chạm vang lên, sóng chấn động sinh ra do va chạm làm dấy lên một mảnh bão cát khủng khiếp ở dưới chân hai người.
Lâm Hữu không sử dụng lực lượng quy tắc, bị đẩy lui ra ngoài.
Mà đối phương lại dựa vào thân pháp linh hoạt đảo người một cái giữa hư không rồi khom người rơi xuống trên mặt đất, hai chân rơi vào thật sâu bên trong cồn cát.
Cảm thụ chủy thủ chấn động trong tay cùng với cảm giác tê dại truyền đến từ hổ khẩu, hắn không còn tiếp tục tiến công nữa.
Mà chậm rãi đứng thẳng người lại, ngưng trọng nhìn chăm chú vào Lâm Hữu.
- Ngươi rất mạnh.
Âm thanh này nghe qua cực kỳ lão luyện.
- Ngươi cũng vậy.
Lâm Hữu có chút hứng thú đánh giá đối phương, sau đó hỏi:
- Ta có một vấn đề muốn hỏi, ngươi có thể nhìn thấy dáng vẻ của ta không?
- Không thấy.
Đối phương nói cực kỳ ngắn gọn.
Lâm Hữu nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Không thể thấy rõ bộ dạng hắn, chẳng phải nói, hắn có thể tùy tiện sử dụng lực lượng quy tắc mà không một ai nhận ra ư?
Vốn không thể triệu hồi binh chủng đã khiến hắn cảm thấy mình yếu đi một đoạn, nhưng nếu dùng được lực lượng quy tắc, kết quả sẽ không giống nhau.
Hiện giờ hắn có tổng cộng bốn mảnh nhỏ Thần cách.
Dưới trạng thái 40% thuộc tính gia trì, thực lực cơ sở của hắn đã có thể so với những lão lãnh chúa cấp chín kia.
Nếu tiếp tục phát động kỹ năng thêm bảo vệ của Cỏ Bốn Lá, toàn bộ thuộc tính tăng lên 30%, còn có Rít Gào Dã Man bùng nổ, tuyệt đối sẽ khiến hắn trổ hết tài năng ở bên trong lãnh chúa vạn giới.
Quan trọng nhất là, hắn có thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn công kích viễn trình, cùng kỹ năng trị liệu mà không lo lắng sẽ bị người nhìn thấy.
- Chúng ta đường ai nấy đi, thế nào?
Thanh niên kia cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Hữu, chỉ cảnh giác nói.
- Có thể.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu.
Hiện tại, khảo nghiệm chỉ vừa mới bắt đầu, rất nhiều điểm còn chưa hiểu được, hắn cũng không vội vàng lập tức ra tay.
Hơn nữa thực lực của đối phương không kém, không dễ đánh chết, cho nên hắn đã từ bỏ quyết định này.
Dù sao lực lượng quy tắc cũng có hạn, muốn khôi phục lại cũng tốn một chút, có thể tiết kiệm hắn sẽ không lãng phí.
Đôi bên cảnh giác nhìn nhau rồi dần dần kéo giãn khoảng cách, đi theo những phương hướng khác nhau, cứ như vậy Lâm Hữu một đường đi thẳng qua sa mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận