Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 460: Cuồng Nhân Chiến Đấu

- Ha ha, hay! Thật lâu rồi không đánh sảng khoái như vậy, lại đến!
Đối mặt với cường địch, chẳng những Man Sơn không sinh ra tâm lý lùi bước, ngược lại chiến ý càng thêm dạt dào, ánh mắt hắn đầy lửa nóng nhìn Lâm Hữu.
Trong lòng Lâm Hữu cũng hơi ngưng trọng.
Dù sao Linh Tịch của hắn, đã được mảnh nhỏ Thần cách, thiên phú chuyên biệt còn có quầng sáng kỹ năng của bản thân nó tăng phúc.
Dù binh chủng của lãnh chúa khác cũng có tăng phúc.
Nhưng bản thân hắn còn tồn tại 20% cộng thêm thuộc tính từ mảnh vỡ Thần cách.
Vậy mà vẫn chưa đủ để đột phá hàng phòng thủ của đối phương, có thể hiểu thực lực đối phương cao tới mức nào, sợ là không chênh lệch quá xa so với Nghiêm Liệt.
Nhưng kể cả như thế, hắn cũng không việc gì phải lùi bước.
- Linh Tịch, giao cho ngươi con Kỳ Lân kia, ta đi đối phó với hắn ta một hồi.
Dứt lời, Lâm Hữu rút ra đại đao răng cưa của mình, đột nhiên nhằm về phía Man Sơn.
- Tới hay!
Man Sơn hưng phấn hô to, hắn cũng nhảy lên cao cao, một quyền đánh về phía Lâm Hữu.
Quyền phong kia vô cùng mạnh, ập thẳng vào mặt Lâm Hữu, còn mang theo một cỗ cảm giác áp bức mãnh liệt.
Lâm Hữu không dám qua loa, thân đao xẹt qua hình cung nửa vòng tròn, đón nhận quyền phong.
- Phanh!
Va chạm kịch liệt, hóa thành một cỗ sóng chấn động thổi quét bốn phía.
Lâm Hữu bị đẩy lui mấy bước.
Man Sơn lại xoay người một cái núp trên mặt đất, nhanh nhẹn lui ra ngoài nửa mét.
Bên trên so đấu dựa vào lực lượng tinh khiết, quả nhiên Lâm Hữu cùng với lãnh chúa loại hình lực lượng này vẫn có chênh lệch rất đại.
Nhưng...
- Lại đến!
Đột nhiên Lâm Hữu hét lớn một tiếng, chiến ý tỏa sáng trong mắt, cánh tay lại không nhịnn được run lên nhè nhẹ.
Hắn run không phải vì e ngại, mà run lên vì hưng phấn.
Hắn vẫn tránh ở đằng sau đám Thực Vật chỉ huy lâu như vậy, không nghĩ tới chiến đấu với cường địch lại là một chuyện vui sướng đầm đìa như thế.
Dần dần, hắn cảm giác huyết tính vẫn luôn bị áp chế trong cơ thể của mình đã nhen nhóm lên, trở nên càng ngày càng xao động.
Cuối cùng, một cỗ khí tức cường hãn đột nhiên bùng nổ.
Lực lượng quy tắc.
Phát động Cỏ Bốn Lá tăng phúc bốn thuộc tính!
…………..
Một đặc điểm lớn của mảnh vỡ Thần cách, chính là quy tắc cho phép khiến lãnh chúa sử dụng đại bộ phận kỹ năng binh chủng.
Lâm Hữu không thể sử dụng các loại kỹ năng công kích có hình thái quá mức rõ ràng, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng được các loại kỹ năng cường hóa.
Hơn nữa một lần dùng được bốn cái.
Đúng là bốn kỹ năng bảo vệ của binh chủng Cỏ Bốn Lá!
Đột nhiên khí thế của hắn nhanh chóng tăng lên, đạt tới trình độ rất gần cấp tám.
- A!
Hắn hét lớn một tiếng, cả người như mũi tên nhọn mạnh mẽ lao ra.
Đại đao trong tay từ từ hạ xuống, chém thẳng vào đỉnh đầu Man Sơn.
Mắt thấy Lâm Hữu phát huy khí thế, trong lòng Man Sơn thầm kinh dị, hắn ta không dám đón đỡ, chỉ xoay người qua bên cạnh một cái, linh hoạt tránh thoát đao mang, đồng thời ngồi xổm xuống súc thế, ngay sau đó, một quyền đánh xuống dưới sườn của Lâm Hữu.
Bành!
Nắm tay hắn hơi chấn động, đã bị Lâm Hữu dùng một khuỷu tay ngăn cản, hai người lần thứ hai nhanh chóng lui lại.
Nhưng lập tức, mặt đất dưới lòng bàn chân nổ vang, hung hăng va chạm cùng nhau.
Đại đao và quyền bộ không ngừng lần lượt thay đổi.
Ngắn ngủi chỉ nửa phút thời gian, đã giao thủ được mấy mươi lần, truyền đến từng trận kịch liệt va chạm.
Man Sơn càng đánh càng kinh hãi.
Bởi vì hắn phát hiện, Lâm Hữu giống như đột nhiên thay đổi thành một người khác vậy, dù chiêu thức vẫn vụng về như trước, nhưng lực lượng và khí thế lại mạnh mẽ, hung hãn hơn ba phần, còn mơ hồ vượt qua hắn một chút.
Bành! Một quyền của Man Sơn lần thứ hai oanh đến.
Sau một tiếng vang trầm, đại đao trong tay Lâm Hữu bị hắn đẩy lui.
Mà chính hắn cũng lui về phía sau ba bốn mét, hai chân lại rơi thật sâu vào bên trong bùn đất đã bị đốt thành màu đen.
Xa xa.
Tuy bị thuộc tính áp chế nhưng Linh Tịch cũng không sợ chút nào, lá cây Gai Gỗ đầy trời bay múa, toàn bộ quá trình, cơ hồ nó đều đè Hỏa Kỳ Lân ra mà đánh.
Nhưng Kỳ Lân Lửa có lửa kỳ lân quanh thân, nó lại rất khó có thể công phá thứ này trong chốc lát, chỉ đành không ngừng dời đi chiến trường, khiến cho gần như toàn bộ rừng rậm trong phạm vi chiến đấu đều bị hóa thành biển lửa!
Cảnh tượng đồ sộ này, còn có âm thanh va chạm kịch liệt, lập tức hấp dẫn nhóm lãnh chúa ở khán đài xung quanh.
- Má ơi! Bên kia đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thiêu cháy cả rừng rậm?
- Mau nhìn bên trong! Có hai người đang chiến đấu!
- Hình như là Man Sơn của thế giới Hồng Hoang!
- Man Sơn? Ai mạnh như vậy? Lại có thể cùng hắn đánh tới loại trình độ này?
- Chẳng lẽ là mấy lãnh chúa xếp hàng đầu của giới vực khác?
Tiếng kinh hô, không ngừng quanh quẩn bên trên khán đài thuộc nhân tộc.
Ngay cả Nghiêm Liệt đang chữa thương, cũng bị hai chữ Man Sơn trong miệng bọn họ hấp dẫn, nhìn về phía đáu trường.
Bởi vì trên Chiến Trường Vạn Giới lần trước, hắn từng chạm mặt với một lãnh chúa tên là Man Sơn, một thân thực lực mạnh mẽ, không chênh lệch bao nhiêu so với hắn.
Thế nhưng chờ đến khi hắn thấy rõ tình huống trong đấu trường, lại trực tiếp sững sờ, thậm chí còn rơi vào ngạc nhiên thật sâu.
Lâm Hữu kia, lại có thể chiến đấu cùng Man Sơn đến loại trình độ như thế?
Phải biết rằng, lúc trước hắn đã từng giao thủ với Man Sơn.
Tuy chỉ đến điểm là ngừng lại, nhưng ai cũng không thể làm gì được ai.
Vậy mà hôm nay dưới công kích đại đao Lâm Hữu, Man Sơn lại đang dần dần lộ ra xu hướng suy tàn.
Ngay cả binh chủng Kỳ Lân Lửa của đối phương cũng bị áp chế hoàn toàn, trên người xuất hiện nhiều vết thương tích.
- Ha ha, sướng!
Trong đấu trường, Man Sơn vui sướng cười to, một quyền nối tiếp một quyền oanh kích lên trên đại đao của Lâm Hữu.
Không hề lộ ra nửa phần khiếp hãi muốn lùi lại dù thực lực của Lâm Hữu mạnh hơn.
Mà Lâm Hữu cũng hoàn toàn thả lỏng, đao pháp rất mạnh không bị cản trở, từ lúc ban đầu không có kết cấu, đến bây giờ đã va chạm cực kỳ chính xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận