Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 473: Ta Không Muốn Rời Khỏi Nơi Này

Mà ngay khi hai người nói chuyện, rất nhanh mấy người Mạch Cách n đã rời khỏi thành Hoàng Sa, chạy về bên trong bộ tộc.
Sau đó, bọn họ bắt đầu mời đoàn trưởng lão và các tộc nhân già trẻ lớn bé tụ tập chung quanh lò luyện lớn, dự một lần hội nghị toàn tộc.
Sau khi Mạch Cách n giới thiệu về đám người Lôi Mâu, hắn trực tiếp nói hết đầu đuôi câu chuyện này và trưng cầu ý kiến các tộc nhân.
- Ý của tộc trưởng là muốn chúng ta bỏ phiếu xem có nên quyết định chuyển đi hay không ư?
Cha của Mạch Cách n, cũng chính là Đại trưởng lão bộ tộc Chiến Chuy lặng im nghe xong lời hắn nói mới dẫn đầu hỏi.
- Ừm, Lâm Hữu rất tốt, hắn đã nói sẽ cho chúng ta tự mình quyết định.
Mạch Cách n gật đầu nói.
Lúc này, giọng nói của hắn trầm thấp hơn bình thường rất nhiều, không ngừng quanh quẩn bốn phía lò luyện lớn, quanh quẩn bên trên dung nham cuồn cuộn.
Giờ khắc này, tất cả Người Lùn đều im lặng.
Kể cả các trưởng lão vốn luôn cố chấp, một lòng muốn nhận tổ quy tông, cũng im lặng, chớ đừng nói tới đám Người Lùn trẻ tuổi.
Rất nhiều người trong số bọn họ đều được sinh ra sau khi bộ tộc rời khỏi vương quốc.
Với bọn họ, vương quốc Người Lùn là một nơi cực kỳ xa lạ, thậm chí còn không bằng những nông phu của thành Hoàng Sa thường tặng lương thực cho bọn họ, thật vất vả bọn họ mới thành lập nên một quê hương yên ổn ở nơi này.
Bây giờ, đột nhiên có người nói phải rời đi, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút ngũ vị tạp trần, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
Cả lò luyện một mảnh im ắng.
Chỉ có thể nghe được âm thanh sôi sục của dung nham.
- Tộc trưởng.
Cuối cùng, Liệt Hỏa ngồi bên cạnh đe sắt cũng mở miệng.
Vẻ mặt hắn có chút chần chờ, nhưng sau khi đối mắt với Mạch Cách n một hồi, đột nhiên hắn đã trở nên kiên định.
- Ta không muốn rời khỏi nơi này.
- Vì sao?
Sắc mặt Mạch Cách n không thay đổi, vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn.
- Cũng không có gì, chỉ là ta yêu thích nơi này mà thôi.
Chòm râu trên khóe miệng Liệt Hỏa hơi hơi nhếch lên.
- Người của thành Hoàng Sa tốt lắm, thường xuyên sẽ cung cấp trợ giúp cho chúng ta, còn có thể lén lút tặng thật nhiều lương thực cho chúng ta, lúc bọn họ uống rượu cũng sẽ mời chúng ta đi qua, ta còn biết rất nhiều bạn bè nhân tộc.
- Ta nghĩ, so với vương quốc Người Lùn cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy, có lẽ ta càng thích hợp ở nơi này hơn.
- Nếu Liệt Hỏa đã ở lại, ta cũng ở lại.
Ba Thác Mỗ bên cạnh Liệt Hỏa nói ngay sau đó.
Sau đó, như được mở máy hát, đám Người Lùn khác cũng bắt đầu tỏ thái độ.
- Ta cũng vậy, đã quen với công tác trong Tiệm Thợ Rèn, những bạn bè nhân tộc đó đều rất tốt với ta.
- Tộc trưởng đi nơi nào ta đi nơi đó.
- Nếu hỏi có nên đổi nơi sinh sống hay không, ta cảm thấy nơi này rất tốt.
- Mấy bộ tộc kia thích gây chuyện thì cứ cho bọn họ làm ầm ĩ đi, có liên quan gì tới bộ tộc Chiến Chuy chúng ta đâu?
- Ta lại muốn quay về vương quốc nhìn, nhưng đã rời khỏi lâu lắm rồi cũng không còn nhớ ở đó là cái dạng gì.
Nhóm Người Lùn ngươi một câu ta một câu, các loại ý kiến đều có.
Nhưng càng nhiều người, vẫn quyết định ở lại, cơ hồ chiếm tuyệt đại đa số trong quần thể.
Không biết vì sao khi Mạch Cách n nhìn thấy các tộc nhân phản ứng như vậy, hắn chẳng những không giận mà lại có cảm giác như vừa trút được gánh nặng, trên mặt hắn cũng một lần nữa khôi phục vẻ thoải mái.
Hắn suy nghĩ một chút, cũng đưa ra quyết định. Chỉ thấy hắn quay đầu lại nhìn về phía Lôi Triết bên cạnh:
- Lôi Triết, ngươi cũng thấy đấy, dường như các tộc nhân của ta cũng không nguyện ý rời đi.
- Nhưng ta có thể nhận lời với ngươi, sẽ đi cùng ngươi quay về vương quốc một chuyến, giải quyết phiền toái trong vương quốc, nhưng sau khi chuyện đó kết thúc ta sẽ trở lại nơi này.
- Này...
Lôi Triết và thủ hạ của hắn đưa mắt nhìn nhau, có chút khó xử.
Nhưng hắn đã nhìn thấy phản ứng của mọi người bộ tộc Chiến Chuy, cho nên cũng không nói được điều gì, ít nhất thì kết quả này cũng không phải trường hợp tồi tệ nhất mà hắn từng dự đoán.
- Vậy được rồi, khi nào thì chúng ta xuất phát?
- Ngày mai đi, ta phải nói một chút cho Lâm Hữu, vừa lúc cũng có thể mượn Cánh Cửa Truyền Tống của hắn truyền tống đến Thánh Vực.
- Ừm, quả thực làm như vậy sẽ mau hơn rất nhiều.
Ánh mắt Lôi Triết sáng hơn một chút, hiển nhiên hắn cũng biết Cánh Cửa Bí Cảnh.
Dù sao lần này hắn đi tới, cũng phải tiêu phí lượng lớn tài nguyên khởi động truyền tống siêu cự ly xa.
Nếu có thể nhờ được Cánh Cửa Bí Cảnh, vừa tiện vừa dễ dàng nhất.

Cứ như vậy, sau một cuộc thảo luận đơn giản, cuối cùng hội nghị này đã thuận lợi kết thúc.
Mạch Cách n mang theo tin tức này, rất nhanh tìm thấy Lâm Hữu đang thị sát công tác bên ngoài thành Hoàng Sa, và thông báo cho hắn.
- Ngươi đi qua như vậy không gặp nguy hiểm gì chứ?
Lâm Hữu nhận được tin tức, cảm thấy cực kỳ vui vẻ, đồng thời lại có chút lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi, bộ tộc Ám Mâu và bộ tộc Chiến Chuy có liên quan cực kỳ chặt chẽ, chúng ta cung cấp trang bị cho bọn họ, bọn họ cung cấp chiến sĩ cho chúng ta.
Mạch Cách n thoải mái nói.
- Quả thật là như thế.
Lôi Triết yên lặng gật đầu.
- Hơn nữa, Chùy Chiến Thần đại biểu cho ý chí của Chiến Thần, chỉ cần ai dám bất kính với ý chí của Chiến Thần, sẽ bị tất cả bộ tộc công kích, ngươi cứ yên tâm đi, đến lúc đó ta cũng sẽ toàn lực bảo hộ Mạch Cách n an toàn.
- Ngươi?
Vẻ mặt Lâm Hữu đầy nghi ngờ nhìn Lôi Triết.
Hắn nhìn thế nào cũng thấy đối phương chỉ có cấp chín mà thôi.
Mặc dù ở trên đại lục cũng coi như không tầm thường, nhưng lỡ như gặp được càng nhiều cấp chín, thậm chí tồn tại cấp chín trở lên?
- Nhân loại! Ngươi đang hoài nghi thực lực của Ám Mâu nhất tộc chúng ta?
Hình như Lôi Mâu đã nhìn ra hoài nghi trong mắt hắn, đối phương lập tức tức giận gào lên, bộ dáng thổi râu trừng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận