Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1233: Kết Thúc, Ma Thiên Chết.

Lâm Hữu nghe vậy thì ánh mắt khẽ động.
Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, hắn đã nghe ra rất nhiều tin tức hữu dụng.
Đầu tiên, Đại Đế Trường Phong rất có thể giống như Ma Thiên, cũng đến từ một thế giới khác, cũng chính là thế giới của Chủ Thần.
Tiếp theo, có người đang đuổi giết Đại Đế Trường Phong, hơn nữa thực lực của người đó còn rất mạnh, mạnh đến mức chỉ cần hắn ra tay thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Kết hợp hai điểm này hắn có được kết luận.
Đại Đế Trường Phong rất có thể vì tránh né truy sát nên mới chạy trốn tới trong Vạn Giới, sau đó mai danh ẩn tích trong giới Nguyên Thủy bọn hắn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn không dùng tới lực lượng chân chính.
Về phần vì sao hắn họ Đoạn mà không phải họ Tư Đồ thì Lâm Hữu không biết được.
Phía sau chuyện này chắc chắn có bí ẩn gì đó không muốn người biết, hoặc có quan hệ với chuyện hắn bị đuổi giết.
Ngay cả cường giả trình độ này cũng phải chạy trốn, có thể nghĩ những người đuổi giết hắn đến cùng khủng bố đến mức nào, đã vượt xa khỏi tưởng tượng của Lâm Hữu.
- Bị phát hiện thì như thế nào?
Lúc này, âm thanh của Trường Phong vang lên lần nữa, trong lời nói tràn ngập khinh thường và sát ý.
- Nếu không phải ngươi liên tục quấy rối thì ta chí ít còn có thể nghỉ ngơi ở đây một đoạn thời gian rất dài, chỉ trách ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của ta.
- Không, không phải chính ta muốn tới đây, là mấy vị kia phái ta xuống đây, chuyện này không liên quan gì đến ta!
Cảm nhận được sát ý trong mắt Trường Phong, Ma Thiên càng sắp nứt cả tim gan, không chút nghĩ ngợi phá vỡ không gian, trực tiếp trốn vào hư không biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng một giây sau, Trường Phong chỉ hơi nhấc cánh tay, một cỗ dao động vô hình bộc phát, nháy mắt bao phủ toàn bộ vị diện Ma Thú.
Tiếp đó, trước mắt một hồi vặn vẹo, Thông Đạo Không Gian đã khép kín lúc đầu lại xuất hiện lần nữa, Ma Thiên cũng lấy một động tác ngược lại lúc nãy rút lui trở về, lại xuất hiện ở trong vùng thế giới này.
Đảo Ngược Thời Gian!
Tâm thần Lâm Hữu đại chấn, con ngươi của hắn đột nhiên co lại đến cực hạn.
Hắn có Pháp Tắc Thời Gian nên có thể nói là hắn vô cùng mẫn cảm đối với tốc độ thời gian trôi qua.
Vừa rồi thời gian khu vực phía trước mặt Đại Đế Trường Phong lại trực tiếp bị đảo ngược, quay lại mấy giây trước đó.
Vào lúc này, hắn cũng đã hiểu rõ vì sao hắn lại cảm nhận được một cảm giác tim đập nhanh đến từ trên người Đại Đế Trường Phong.
Dựa vào chiêu này là đủ tuỳ tiện tiêu diệt hắn!
Thì ra Pháp Tắc Thời Gian lại còn có thủ đoạn cấp độ cao như vậy?
Đại Đế Trường Phong này đến cùng đã đạt tới cấp độ gì rồi?
Trong lúc Lâm Hữu đang nghĩ ngợi.
Ma Thiên một lần nữa bức ra Thông Đạo Không Gian cũng kịp phản ứng, khắp khuôn mặt hắn ta là vẻ kinh ngạc.
Gần như không chút do dự, hắn ta bộc phát tất cả lực lượng, lao cực nhanh ra khỏi vị diện Ma Thú.
- Cần gì phải như thế!
Trường Phong Đại Đế thở dài, vung bàn tay lên, thời gian trong toàn bộ vị diện Ma Thú nháy mắt dừng lại, tính cả động tác của Ma Thiên và nhóm Đại Đế phía dưới cũng dừng lại theo.
Chỉ có Lâm Hữu có Pháp Tắc Thời Gian là không bị ảnh hưởng, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn tất cả những thứ này.
Thời gian ngừng lại!
Hắn vẫn luôn theo đuổi áo nghĩa (nghĩa lý tận cùng) tối cao của Pháp Tắc Thời Gian.
Không ngờ Đại Đế Trường Phong có thể tiện tay dùng được, quả là khủng bố.
- Tốt, giải quyết hắn đi.
Lúc này, Trường Phong lại đột nhiên nhìn về hướng Lâm Hữu.
- Ở đây ta không thể ra tay quá nhiều, nếu không sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.
- Phiền phức?
Lâm Hữu âm thầm giật mình.
Hắn nói phiền phức, chỉ sợ sẽ là mấy vị tồn tại chí cao trong miệng Ma Thiên, cũng chính là người đuổi giết hắn.
Không chút do dự, Lâm Hữu dịch chuyển đi tới bên cạnh Ma Thiên bị giam cầm.
Trong ánh mắt kinh hãi muốn tuyệt của Ma Thiên, một lực lượng quy tắc kinh khủng bộc phát, "đùng" một tiếng, đầu và Linh Hồn của Ma Thiên ầm vang nổ tung, hóa thành một mảnh hư vô tiêu tán trong không trung.
Tính cả những lãnh chúa khôi lỗi đang chiến đấu với đại quân Phản Liên Minh cũng đều mất đi sức sống, từng người ngã xuống đất mà chết.
Từ đó, mầm tai vạ nguy hại đại lục Vạn Giới mười ngàn năm rốt cục triệt để diệt trừ!
Vẻ mặt của Lâm Hữu hoảng hốt, nhìn chăm chú vị diện Ma Thú đầy rẫy bừa bộn trước mắt và đại lục Vạn Giới gần như sụp đổ, trong lòng cực kỳ phức tạp.
Một trận đại chiến đã gần như phá hủy vùng trời đất này, không biết bao nhiêu lãnh chúa bỏ mình.
Bây giờ, trận chiến đấu này cuối cùng đã kết thúc, nhưng hắn lại cũng không cao hứng nổi.
Bởi vì đây đều là dùng máu tươi của bọn hắn đổi lấy.
Vì thắng lợi này mà không biết bao nhiêu sinh mệnh đã an nghỉ ở dưới đất, lại chôn vùi bao nhiêu sinh linh vô tội.
Nếu như có thể thì hắn tình nguyện tất cả những chuyện này đều không cần xảy ra.
Cũng không đến nỗi giống như bây giờ, chỉ còn lại một thế giới rách nát không chịu nổi.
- Kết thúc rồi à?
Trong thoáng chốc, âm thanh yếu ớt của nhóm Đại Đế truyền đến, Đại Đế Trường Phong giải trừ Pháp Tắc Thời Gian Giam Cầm.
Sắc mặt Lâm Hữu biến đổi, lập tức thuấn di đi tới bên cạnh mấy vị Đại Đế của giới Nguyên Thủy, đỡ bọn hắn dậy.
Bởi vì thần cách bị mạnh mẽ bóc ra nên lúc này sinh cơ của bọn hắn đã không còn thừa lại mấy, vẻ mặt từng người trắng bệch.
Có người càng trực tiếp an nghỉ ở đây, hóa thành thây khô mục nát tê liệt ngã xuống trên mặt đất, trên mặt mang theo ý cười thỏa mãn.
- Tiền bối!
Lâm Hữu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Đại Đế Trường Phong.
- Có biện pháp nào có thể cứu bọn hắn không? Mặc kệ muốn ta làm gì cũng được!
Nếu không phải bọn hắn tập hợp tất cả lực lượng vào một khắc cuối cùng thì hắn cũng không thể nào chiến thắng Ma Thiên, thậm chí ngay từ đầu cũng chưa hẳn có thể thoát được Ma Thiên truy sát.
Lâm Hữu làm người không thể quên cội nguồn, đương nhiên hắn sẽ không quên phần ân tình này.
Mà bây giờ người duy nhất có khả năng cứu được bọn hắn chính là Đại Đế Trường Phong nắm lực lượng cường đại trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận