Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1404: Trùng Phùng, Sâm Chi Thánh Vực (Phần 1)

Chỉ có của ba đại Thiên Thần và hai đại ma thú cấp Lãnh Chúa thì giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt bỗng nhiên mở to.
- Thời Gian Đảo Ngược!
- Sao ngươi có thể quay ngược thời gian?
Tiếc rằng.
Căn bản không cho cơ hội bọn hắn biết được đáp án, hào quang dịch chuyển đã bạo phát đến cực hạn, ánh sáng chói mắt gần như chiếu sáng toàn bộ ngoài Đông Cực Ma Vực.
- Bá!
Không gian vặn vẹo, bọn người Lâm Hữu lập tức biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một bầu trời trống rỗng, cùng vẻ mặt đờ đẫn của mọi người.
Một lúc lâu sau, ba đại Thiên Vương kịp phản ứng, vẻ mặt đều trầm xuống.
- Tính sai rồi, không ngờ tên Đoàn Trường Phong kia vẫn còn sống.
- Thậm chí ngay cả áo nghĩa cao nhất của Pháp Tắc Thời Gian đều biết, tiểu tử hạ giới tương lai sợ là sẽ trở thành một mối hoạ lớn của Thần Quốc chúng ta.
- Tra! Nhất định phải tra được tung tích của bọn hắn!
- Lần trước để cho hắn chạy trốn, lần này nói cái gì cũng phải tìm được bọn hắn, diệt trừ tên phản đồ Đoàn Trường Phong kia!
So với sự xuất hiện của Đoàn Trường Phong thì tai hoạ ngầm Lâm Hữu mới khiến bọn hắn bất an nhất, bởi vì thiên phú mà hắn thể hiện ra thật sự quá kinh khủng.
Quan trọng nhất là, Thần Vị Chủ Thần còn ở trên người hắn.
Mà năm đó, Đoạn Trường Phong lại mang theo hậu nhân của Chủ Thần thoát đi, một khi hai thứ này gặp nhau, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Cho nên mấy người không tiếp tục dừng lại, chỉ là liếc mắt nhìn chằm chằm phương hướng bọn người Lâm Hữu biến mất, quay lưng rời khỏi, mang theo mấy Thiên Thần chạy trở về phương hướng Thần Quốc.
Ma tộc bên này thì ánh mắt thâm trầm, không ngờ mọi kế sách cuối cùng đều thất bại, trơ mắt bỏ lỡ cơ hội nắm được Thần Vị.
Cửu Anh nói nhỏ:
- Là chúng ta quá coi thường hắn.
- Quả thật, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã cảm thấy hắn không giống với những nhân loại khác, nếu không thì cũng sẽ không bí mật quan sát hắn một đường, đến cuối cùng cứu được hắn.
Ánh mắt Ngưu Phỉ nhìn thẳng lên không trung, không nhìn ra buồn vui.
Tuy nói kế hoạch lần này của bọn hắn thất bại, nhưng ít ra không để Thần Vị rơi vào tay Thần Quốc, còn để Thần quốc có thêm một phiền toái, chuyện này đối với bọn hắn mà nói cũng coi là chuyện tốt.
Bọn hắn tình nguyện để Lâm Hữu trở thành Chủ Thần, cũng không muốn để người trong Thần Quốc giành được.
Huống hồ chủ thần làm sao có thể tuỳ tiện thành công?
Thần Vị chỉ là một trong số các điều kiện mà thôi.
Không dừng lại, đợi sau khi đội ngũ Thần Quốc thối lui, bọn hắn cũng mang theo đại quân ma thú lui về trong Đông Cực Ma Vực, biến mất lập tức ở trong huyết khí vô tận.
Cùng lúc đó.
Phía đông nam Thần Chi Lĩnh Vực.
Một cánh rừng Thượng Cổ bị màn sáng bao phủ, vô số bóng người bay lượn ở trên không trung vừa đi vừa về, giống như Tiên cảnh.
Hào quang chói mắt sáng lên, đám người Lâm Hữu vừa trải qua đại chiến xuất hiện ở phía trên một pháp trận dịch chuyển do rễ cây cực lớn xây dựng thành.
- Tới rồi!
- Thật sự dịch chuyển thành công!
- Thật tốt quá!
Còn không đợi Lâm Hữu thích ứng ánh sáng trước mắt, bên cạnh đã truyền tới một loạt tiếng hoan hô ngạc nhiên, thậm chí trong đó có rất nhiều âm thanh vô cùng quen thuộc.
Chờ ánh sáng tán đi, ánh mắt lần thứ hai khôi phục.
Hắn phát hiện mình đã xuất hiện ở ngoài một cánh rừng, bốn phía xúm đầy người.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhìn thấy Đoàn Trường Phong đứng ở phía trước, còn có hai người mà hắn hoàn toàn không nghĩ đến, Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm.
- Là các người!
- Lâm Hữu!
Lâm Hữu mừng rỡ không thôi, lập tức đi xuống trận pháp nghênh đón.
Đại Đế còn lại cũng bởi vì một tiếng hô hoán này của bọn hắn mà bừng tỉnh, rốt cục thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Trong lúc nhất thời, kinh hô nổi lên bốn phía, bọn hắn cũng nhận ra người vây quanh ở trên.
Rõ ràng là nhóm Đại Đế Vạn Giới tiến vào Thông Thiên Chi Lộ với bọn hắn, nhưng cuối cùng lại thất lạc!
- Ha ha, lão Hứa, không ngờ ngươi vẫn còn sống!
- Phù U, ta rốt cục lại gặp được ngươi!
- Thì ra tất cả mọi người đều không sao, ta còn tưởng đám các ngươi đều đã chết!
Hầu như mỗi một vị Đại Đế đều tìm được người quen hoặc là bạn cũ của mình ở đây, cả đám đã kinh hỉ lại ngoài ý muốn.
Vốn dĩ cho rằng, mấy ngàn Đại Đế trước đây tiến vào Thông Thiên Lộ chỉ còn lại có hai mươi mấy người bọn hắn mà thôi.
Không ngờ có nhiều người ở đây như vậy, thậm chí trong đó còn có không ít người giống như bọn hắn, lên tới cấp 13.
Nhưng mà.
Khi bọn hắn nhìn đến cấp bậc của đám người Long Hoàng thì tất cả đều kinh trụ.
- Long Hoàng, ngươi đã là Chân Thần cấp 5 rồi à?
- Thánh Đế cũng cấp năm, tốc độ này cũng quá nhanh rồi?
- Còn có mấy người Thiên Khung các ngươi, sao đều là Chân Thần cấp 3 cả rồi?
Sau khi bọn hắn đi vào Thần Vực, chưa hề ngừng lại tăng lên thực lực bản thân.
Mới chỉ mấy tháng thời gian đã lên tới cấp 13, trở thành Chân Thần cấp 1, có người càng đạt đến cấp 2.
Nhưng so sánh với mấy người trước mắt đã có chút giống trẻ em gặp người lớn, làm cho bọn hắn khiếp sợ không thôi.
Bọn người Long Hoàng nhìn nhau cười một tiếng, lại không khỏi có chút đẳng chát.
Thực lực của bọn hắn đều là dùng mệnh liều tới, cũng dùng mạng của các đồng bạn đổi lấy.
Ở trong loại hoàn cảnh bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong này, bọn hắn có thể làm chỉ có điên cuồng tăng lên thực lực của mình mới có thể sống sót.
Chỉ có thể nói là bị ép buộc.
Lâm Hữu bên kia cũng vậy.
Ôn chuyện với nhau xong, Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm cũng phát hiện vấn đề, bọn hắn lại không dò xét được tin tức cấp bậc của Lâm Hữu!
Nên biết.
Sau khi Tư Đồ Kiếm bị Đoàn Trường Phong đưa đến Thần Vực, thực lực đã được rất nhiều tài nguyên đắp lên, bạo tăng tới cấp bậc như những Thần Tử kia, trở thành một Chân Thần cấp 10, còn có Thần Vị Thiên Thần gia thân.
Nhưng cho dù là như vậy thì hắn vẫn cảm nhận được một luồng khí tức làm hắn tim đập nhanh từ trên người Lâm Hữu.
Vậy thì chỉ có một khả năng.
Thiên Thần!
- Lâm Hữu, giờ ngươi đã là Thiên Thần rồi à?
Hai tiếng kinh hô gần như đồng thời vang lên trong miệng Tư Đồ Kiếm và Nghiêm Trị Liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận