Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 875: Làm Thịt Bốn Người Giới Thái Huyền

Lâm Hữu cũng không có bất cứ ý tưởng thương hương tiếc ngọc nào, dù kết quả là hắn đoán sai, hắn vẫn giết, không hề do dự.
Hiển nhiên ba người còn lại cũng không ngờ Lâm Hữu lại dễ dàng nhìn thấy trò xiếc của bọn họ như vậy, lập tức trở nên cảnh giác.
- Người là kẻ nào!?
Một người trong đó trầm giọng hét lớn.
Một loạt công kích vừa rồi kia, tuyệt đối không phải thủ đoạn mà lãnh chúa cấp chín bình thường có khả năng làm được, khiến bọn hắn mơ hồ sinh ra một chút dự cảm không hay.
Bọn hắn có ý định dựa vào tiết mục đuổi giết này, để khiến những tên anh hùng cứu mỹ nhân ngu ngốc kia mắc câu.
Ai ngờ đâu, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không công tổn thất một đồng đội.
- Ta là ai không quan trọng, các ngươi chỉ cần biết, nếu để ta thấy người Giới Thái Huyền cứ gặp là giết hết.
Giọng nói vô cùng lạnh nhạt của Lâm Hữu chậm rãi vang lên.
- Cứ gặp là giết hết? Thật kiêu ngạo!
- Tiểu tử, ngươi nghĩ mình là ai? Cũng dám đối nghịch với đại lục Thái Huyền chúng ta!
- Đừng nhiều lời với hắn, cùng tiến lên, làm thịt hắn!
Ba người gầm lên, cũng không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa nữa, vũ khí trên tay nâng lên, đột nhiên lao về phía Lâm Hữu, bọc đánh từ ba phương hướng.
- Hát!
Mặt đất dưới lòng bàn chân đại hán cầm lang nha bổng trong tay kia, trực tiếp nổ vang, cả người hóa thành đạn pháo nhảy đến trước mặt Lâm Hữu, lang nha bổng vung ra, làm dấy lên một luồng gió lớn khủng bố.
Hai người khác theo sát tới, giơ tay chém xuống, bốc lên mảng lớn hàn quang, đánh thẳng vào đầu Lâm Hữu.
Một tiếng nổ… Ầm vang!
Thân cây dưới chân bọn họ bị đánh thành phấn vụn trong nháy mắt.
Lâm Hữu đứng thẳng trên thân cây, trực tiếp bị lang nha bổng đánh trúng:
Phanh một tiếng, như vải rách bay ngược ra ngoài, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Thành công rồi!
Ba người mừng rỡ không thôi.
Cứ ngỡ thủ đoạn của Lâm Hữu rất cao, thật khó đối phó, ai biết đâu hắn chỉ là miệng cọp gan thỏ, chỉ một lần hợp kích đã dễ dàng làm bị thương nặng, khiến bọn họ không công lo lắng một hồi.
- Cẩn thận!
Không ngờ, lúc này người đàn ông cầm trường đao trong tay kia đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, nhìn về phía sau đại hán.
Không biết từ khi nào Lâm Hữu vốn bị đánh bay đi, đã xuất hiện ở nơi này, trên người chẳng hề có dấu vết thương tổn.
Cánh tay vừa nhấc lên, đột nhiên bổ ra đại đao băng phách.
- Đương!
Đại hán phản ứng đúng lúc, lang nha bổng trực tiếp ngăn cản công kích này, rồi bản thân hắn xoay người từ trên cây rơi xuống mặt đất.
Nhưng hai chân vừa chạm tới đất, một vòng sóng gợn vô hình đã lấy hắn làm trung tâm, nhanh chóng đẩy ra bốn phía.
Biên giới rừng cây vốn đang rậm rạp, lại trong nháy mắt đã biến thành một mảnh hoa viên bụi gai, khắp nơi mọc đầy hoa hồng màu xanh lam.
Ảo cảnh!
Đại hán thầm kinh hãi, lập tức đứng dậy cảnh giác nhìn bốn phía.
Hắn ta phát hiện hai đồng bạn của mình đã biến mất không thấy, chỉ còn một mình hắn ở bên trong hoa viên, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, nơi này cũng không có bất cứ âm thanh gì, chỉ có từng thân cây bụi gai đang không ngừng bay múa.
- Chút tài mọn, phá cho ta!
Hắn ta quát lớn một tiếng rồi trực tiếp vận lên toàn bộ lực lượng, rồi đánh lang nha bổng trong tay xuống mặt đất.
Nhưng Huyễn Cảnh Màu Lam được bốn mảnh vỡ Thần cách gia trì, đâu có dễ dàng bị phá vỡ như thế?
Cây gậy bằng xương sói vừa nhấc lên, tất cả bụi gai màu xanh lam bốn phía đã đột nhiên lao tới, trực tiếp cuốn lấy thân thể và vũ khí của hắn ta, còn kéo cả người hắn lên không trung.
Đám gai nhọn bên trên bụi gai, lại rơi thật sâu vào trong cơ thể hắn, làm chảy ra đống lớn huyết dịch.
- Cút ngay!
Đại hán ra sức giãy dụa, chặt đứt bụi gai trên người, lại rơi xuống mặt đất.
Đồng thời, giáp ngực trên người hắn ta tỏa ánh hào quang, trong mắt bùng nổ một mảnh tinh quang.
Bụi gai màu xanh lam bốn phía vốn đang cực kỳ hung dữ, lại nhanh chóng tiêu tán dưới chúm sáng nọ, chỉ chốc lát sau xung quang đã khôi phục lại cảnh tượng rừng rậm.
- Trang bị có kháng tính tinh thần?
Trên thân cây, Lâm Hữu kinh ngạc nhìn kiện giáp ngực trên người đại hán kia.
Hắn dùng lực lượng quy tắc phát động kỹ năng Huyễn Cảnh Màu Lam, uy lực đã được đề cao hơn 40% so với binh chủng phát ra.
Bình thường chỉ có tinh thần đủ mạnh mẽ, hoặc là mặc một loại trang bị có thuộc tính kháng tinh thần mới có thể thoát khỏi ảo cảnh nhanh như vậy.
Thực hiển nhiên, đối phương là trường hợp sau.
Dù sao đối với lãnh chúa cấp chín, loại trang bị có thuộc tính kháng tinh thần này cũng không quá hiếm có, không thể tìm được.
Lâm Hữu chỉ hơi bất ngờ vì có người sẽ thả bỏ qua thuộc tính phòng ngự vật lý, để sử dụng loại trang bị thiên về kháng tính kiểu này.
Mà đại hán vừa thoát khỏi ảo cảnh, rốt cuộc cũng thấy rõ cảnh tượng bốn phía, hắn ta lại khiếp sợ phát hiện, lúc này hai đồng bạn của mình đã rơi vào tình trạng thất khiếu đổ máu, bị mấy sợi dây leo treo ngược trên cây.
Sau đó ánh sáng chợt lóe, bị cưỡng chế truyền tống rời khỏi tháp.
Vừa đối mặt đã miểu sát hai lãnh chúa cấp chín?
Con ngươi của đại hán đột nhiên rụt lại tới cực hạn, trong lòng nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn.
Rốt cuộc là lần này bọn họ gặp phải dạng quái vật gì? Sao thực lực lại khủng bố đến thế?
Hắn ta đâu dám nghĩ nhiều, đã cầm theo Lang Nha Bổng xoay người bỏ chạy, trốn vào chỗ sâu trong rừng cây, tốc độ còn nhanh hơn mấy lần so với lúc tới đây.
- Ta đã nói rồi, không một ai trong các ngươi thoát được.
Âm thanh lạnh như băng của Lâm Hữu truyền đến, khiến cho đại hán kinh hoảng tới toàn thân run rẩy.
Hắn ta quay đầu lại, nhìn phía trên rừng rậm, đột nhiên lá cây xuất hiện đầy trời, giống như thủy triều mãnh liệt bàn thổi quét về phía hắn.
Hoàn cảnh khủng bố kia, lập tức khiến sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch.
Thậm chí đại hán nọ còn không kịp phản kháng, cả người đã bị lá cây bao phủ, rồi trong một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cũng bị cưỡng chế truyền tống rời khỏi.
Từ đó, bốn người Giới Thái Huyền đều bị tiêu diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận