Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 771: Phát Hiện Người Có Vấn Đề

Sau chuyện ngày hôm qua, hắn đã có chút hiểu biết về Sở Chấn Nhạc.
Hắn cũng không có bao nhiêu ác cảm đối với gia hoả thoạt nhìn có bộ dáng người hiền lành, ngay từ đầu đã kêu gọi mọi người đoàn kết này.
Nhưng không đợi Sở Chấn Nhạc nói chuyện, bên cạnh đã vang lên giọng nói của Thanh Phượng:
- Vừa nhận tin tức truyền lại, có người tìm được hang ổ của Giới Tuyên Cổ rồi, chúng ta chuẩn bị xuất kỳ bất ý khởi xướng tiến công.
- Tìm được hang ổ của Giới Tuyên Cổ? Ở đâu?
Vẻ mặt Lâm Hữu đầy kinh ngạc, động tác của bọn họ còn nhanh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
- Ngay ở một tòa thành thị khác, đã phái người qua xác nhận.
Một chỗ khác ư...?
Lâm Hữu không nhịn được quay đầu lại, nhìn về chỗ sâu trong chiến trường.
Xuyên qua nơi đó, chính là thành thị bên kia.
Đương nhiên, bọn họ không ngốc đến mức đi ngang qua khu vực trung tâm nơi có đám ma thú cấp cao hoành hành, chỉ cần vòng qua bên ngoài khu vực là được.
Tuy làm như vậy sẽ tốn càng nhiều thời gian hơn, nhưng cũng càng thêm an toàn hơn, không đến mức hao tổn binh lực trên đường.
- Người anh em Lâm Hữu có muốn đi cùng không?
Sở Chấn Nhạc nở nụ cười hỏi.
Nếu người có thực lực như Lâm Hữu gia nhập, khẳng định chiến lực của một phương bọn họ sẽ tăng lên thật lớn, tỷ lệ nắm chắc công phá đại bản doanh Giới Tuyên Cổ sẽ lớn hơn một ít.
Những người khác nghe vậy đều nhìn qua Lâm Hữu.
- Ta đi.
Lâm Hữu suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp.
Vây công đại bản doanh của đại lục Tuyên Cổ, đúng là cơ hội thật tốt để kiếm ma năng và công huân chiến trường, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
- Nếu như vậy, ngươi chuẩn bị một chút đi, mười phút sau sẽ xuất phát, chúng ta muốn hành động trước khi Giới Tuyên Cổ phát hiện.
Sở Chấn Nhạc nhận được câu trả lời từ Lâm Hữu, nở nụ cười, lập tức xoay người trở lại trong đội ngũ sắp xếp nhân lực.
Đợi cho mười phút trôi qua, chỉ nghe ba vị thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, cả đội ngũ khổng lồ lập tức cưỡi lên tọa kỵ, trùng trùng điệp điệp tiến tới một thành thị khác.
- Đúng rồi, trận địa có người đóng không?
Mắt thấy trận địa ở đằng sau càng ngày càng xa, Lâm Hữu không nhịn được nhìn về phía Thanh Phượng bên cạnh.
Hắn còn tính toán thừa dịp hai ngày đổi nhiều thêm mấy viên Bảo Châu Tín Ngưỡng, cho nên không hy vọng ở khi bọn họ rời đi trận địa sẽ bị người phá hủy.
- Yên tâm đi, từng trận doanh chúng ta đều đã chọn một ngàn lãnh chúa trú đóng, còn có một ít lãnh chúa tự do ở, không còn gì sơ sót đâu. Hơn nữa, lần này chúng ta đánh bất ngờ, dù Giới Tuyên Cổ bên kia biết tình huống bên chúng ta, cũng không thể phản ứng nhanh như vậy.
- Vậy ư? Vậy là tốt rồi.
Lâm Hữu hơi hơi vuốt cằm, yên tâm hơn không ít.
Hơn ba nghìn lãnh chúa, chắc miễn cưỡng có thể chống đỡ đến khi bọn họ trở lại.
Dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ không bị người Giới Tuyên Cổ tiến vào bên trong trận địa nhanh như vậy.
Nghĩ vậy, hắn không khỏi nhìn về phía đội ngũ đoàn đội liên minh, khiến cho hắn cực kỳ ngoài ý muốn chính là, vừa qua một đêm thôi mà đoàn đội liên minh đã đề cử được thủ lĩnh mới.
Rất bất ngờ, người này chính là Đường Vấn Thiên của đại lục Vĩnh Hằng!
Phải biết rằng, Giới Vĩnh Hằng chính là chủ mưu tiêu diệt Giới Tuyên Cổ.
Phỏng chừng lãnh chúa Giới Tuyên Cổ vừa thấy gia hoả này chắc chắn sẽ phát cuồng.
Đã như vậy còn dám nhô đầu dậy, ngồi lên vị trí thủ lĩnh trận doanh, thật không hiểu là đối phương can đảm hay quá mức tự tin vào thực lực của chính mình.
Nhưng đó là chuyện của người khác, hắn mặc kệ.
Thậm chí hắn chỉ ước gia hỏa kia bị trọng thương, như vậy hắn còn có thể nhặt được chút lộc rơi lộc vãi, chắc sẽ kiếm được không ít tài nguyên.
- Di? Lão Vương? Sao ngươi còn sống?
Hắn đang mải suy nghĩ, trong đội ngũ phi hành bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng kinh nghi.
Một lãnh chúa hệ Côn Trùng với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn một người đàn ông đầu trọc có sắc mặt hơi trắng bệch khác.
- Phải... Đúng vậy, ngày hôm qua vận khí tốt chạy thoát trở về.
Người bị gọi là lão Vương rõ ràng hơi sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ trả lời.
- Hoá ra là như vậy, ngày hôm qua ta đã thấy ngươi bị binh chủng Giới Tuyên Cổ đâm thủng yết hầu, còn cho rằng ngươi không sống nổi.
Lãnh chúa hệ Côn Trùng quan tâm nói.
Lão Vương cười gượng một tiếng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:
- Đại khái là ngươi nhìn lầm rồi? Khi đó ta chỉ bị cắt qua da mà thôi.
Nói xong, người này còn theo bản năng rụt cổ lại, dùng áo che khuất.
Lãnh chúa hệ Côn Trùng kia cho rằng người này không muốn cho người ta nhìn thấy vết sẹo, tin là thật, lập tức vừa cười vừa trêu chọc, không hề phát hiện ra sự khác lạ của lão Vương.
Chỉ có Lâm Hữu đứng từ xa lại bởi vì nguyên nhân góc độ, đã thấy rõ mồn một.
Hắn rõ ràng nhìn thấy bên trên yết hầu của lão Vương, quả thật có một vết sẹo cực lớn, cơ hồ đã xỏ xuyên từ đằng trước ra tới đằng sau lưng.
Rốt cuộc đối phương đã dùng dạng thánh dược gì, lại có thể chữa khỏi cả vết thương trí mạng như vậy?
Chỉ sợ Hạt Giống Sinh Mệnh mà hắn lấy được từ tay Tinh Linh tộc kia, cũng không có hiệu quả mạnh mẽ như vậy?
Hơn nữa vì sao người kia lại nói dối rằng mình bị vết thương nhẹ?
Chuyện cũng khiến Lâm Hữu âm thầm đặt trong lòng, hắn lại yên lặng đánh giá những lãnh chúa trong đội ngũ.
Sau đó hắn phát hiện, có một bộ phận người giống lão Vương kia, trên người đều mang theo miệng vết thương cực kỳ nghiêm trọng.
Có người ngực đã bị toác ra một lổ thủng lớn, lại vẫn bình yên vô sự, gần như chỉ dùng mảnh vải băng bó lại một chút mà thôi, thậm chí còn không nhìn thấy máu.
Có vấn đề.
Những người bên trong này tuyệt đối có vấn đề.
Vẻ mặt Lâm Hữu dần dần trầm xuống, hắn nhận thấy được một tia không thích hợp.
Nhưng còn không chờ hắn quan sát ẩn thận, phía trước đội ngũ đã truyền đến tiếng hô của Sở Chấn Nhạc:
- Mọi người chuẩn bị, sắp mở kỹ năng gia tốc.
Âm thanh vừa rơi xuống, trong đội ngũ mấy có được gia tốc quần thể lãnh chúa lập tức phát động năng lực, làm cho cả đội ngũ tốc độ rồi đột nhiên tăng mạnh, tầm mắt cũng bắt đầu biến mơ hồ đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận