Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 285: Quá Biến Thái Rồi! Rốt Cuộc Lâm Hữu Này Là Ai?

Lúc này, bên người lãnh chúa kia, chỉ còn hơn bốn mươi con liệt phong báo cấp bảy, hơn nữa toàn thân cực kỳ chật vật, thoạt nhìn đã tổn thất không nhỏ.
Mà đằng sau đối phương lại là một mảng lớn lãnh chúa và binh chủng đang đuổi theo.
Có loại bay trên bầu trời, cũng có loại chạy trên mặt đất, không ngừng xông qua đám cây cối trong rừng và rống giận liên tục.
Lãnh chúa liệt phong báo đang hốt hoảng chạy trốn, rất nhanh đã phát hiện Lâm Hữu vừa tiến vào rừng rậm, sắc mặt hắn lập tức trở nên hung ác, đã liều mạng truyền lệnh cho binh chủng phát động công kích.
Nhưng giây tiếp theo, con ngươi của lãnh chúa nọ chợt co rút lại, chợt hiện lên vẻ kinh hoàng nồng đậm.
Hắn nhìn thấy gì đây?
Số lượng binh chủng thực vật khoa trương vô bờ bến!
Bọn chúng vẫn một mực lan tràn qua hai bên ở trước mặt hắn, cơ hồ đã bao phủ cả khu vực bên ngoài rừng rậm.
Mà khiến cho hắn càng thêm kinh hãi chính là.
Khi ánh mắt hắn xuyên thấu qua khe hở giữa đám cây cối, nhìn ra bên ngoài rừng rậm, hắn còn trông thấy một loại thực vật khổng lồ với đám dây leo thật lớn đang bay múa không ngừng.
Thứ thực vật như con quái vật đó, lập tức khiến đáy lòng hắn dâng lên một mảnh hoảng sợ.
Hắn hiểu nếu hắn dám ra tay...
Sẽ chết!
Cơ hồ là trong nháy mắt, ý tưởng này đã nhảy lên trong đầu lãnh chúa liệt phong báo.
Hắn liếc mắt nhìn Lâm Hữu một cái, lại nhìn đại quân lãnh chúa đang đuổi theo phía sau.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, rồi lấy ra một vật gì đó từ trong không gian cá nhân, tiếp theo ném mạnh về phía Lâm Hữu, sau đó hắn không chút do dự trốn qua một bên.
Vật này lóng lánh ánh sáng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả đám lãnh chúa phía sau, trong lòng bọn họ đồng loạt chấn động.
- Là bảo vật chiến trường!
- Hắn ném bảo vật chiến trường lại rồi rời đi!
- Đều cút ngay! Bảo vật là của ta!
- Đi! Cướp bảo vật về đây!
Nhóm lãnh chúa rống giận liên tục, đều truyền mệnh lệnh cho binh chủng bên người, xông thẳng về phía bảo vật chiến trường và Lâm Hữu.
Lâm Hữu thầm nhủ còn có chuyện tốt bực này ư?
Bởi vậy, hắn trực tiếp cho nhóm thực vật dùng dây leo cuốn bảo vật tới bên cạnh mình, cũng không thèm nhìn tới nó đã thu vào trong không gian cá nhân.
Đám lãnh chúa kia thấy vậy, hai mắt lại bốc lửa.
- Bỏ bảo vật xuống, tha cho ngươi không chết!
- Nhiều lời vô nghĩa như vậy, trực tiếp giết luôn!
- Lên cho ta! Giết hắn!
Ánh mắt của đám lãnh chúa một mực dính lên người bảo vật chiến trường, căn bản không chú ý tới xu hướng bên ngoài rừng rậm.
Huống hồ phe bọn họ có nhiều lãnh chúa như vậy, có vô số binh chủng cấp bảy bên người, làm sao phải sợ một lãnh chúa lẻ loi như Lâm Hữu?
Bởi vậy chỉ trong nháy mắt, lượng lớn binh chủng đã hóa thành thủy triều, từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía Lâm Hữu, thậm chí binh chủng phi hành trên trời cũng liên tục lao xuống phía dưới.
Cảnh tượng quá mức đồ sộ, thậm chí còn khiến cho cả phiến rừng rậm này điên cuồng run rẩy.
Nhưng ngay lúc đó, nhóm lãnh chúa đã phát hiện điều gì đó không đúng.
Bởi vì bọn họ vừa tới gần khu vực xung quanh Lâm Hữu, đột nhiên cảm giác được một cỗ áp bách tinh thần mãnh liệt đánh úp lại, đồng thời không khí bên ngoài cũng ẩn chứa một tia hàn ý lạnh như băng.
Giống như có thứ gì đó đang ở sau lưng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
- Sao lại thế này?
Nhóm lãnh chúa hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, thậm chí bàn chân đang lao nhanh về phía trước cũng dần dần thả chậm lại.
Giây tiếp theo, phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang.
Một mảng lớn dây leo thô to lao khỏi mặt đất, hoàn toàn cắt đứt đường lui của bọn họ.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài rừng rậm, cũng bắt đầu xuất hiện lượng lớn dây leo, rậm rạp nối liền một mảnh, không ngừng xuyên qua đám cây cối trong rừng rậm, điên cuồng xông tới, vây quanh binh chủng của bọn họ.
Hình ảnh khủng bố vô biên kia, lập tức khiến sắc mặt tất cả lãnh chúa đại biến, bọn họ muốn triệu hồi binh chủng của mình lại.
Chỉ tiếc, bọn họ phản ứng vẫn quá chậm.
Còn không chờ bọn hắn truyền mệnh lệnh, một cỗ khí tức màu hồng nhạt vô hình, đã bao phủ xung quanh rừng rậm, làm cho tinh thần bọn họ dần dần trở nên hoảng hốt.
Trong mơ hồ, còn có thể nhìn thấy một thiếu nữ đang khiêu vũ ngay bên cạnh đám người. Điệu múa của thiếu nữ này cứ liên tục lướt qua người bọn họ, như si như say.
Chẳng qua trong lúc bọn họ không hề chú ý, từng sợi từng sợi dây leo sớm đã xuất hiện ở phía sau bọn họ… Rồi đột nhiên, chúng đâm tới!
- A ——
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên trong rừng rậm.
Chỉ vài hô hấp ngắn ngủi, động tĩnh bên trong rừng rậm đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại thi thể đầy đất.
Không một ai may mắn thoát khỏi!
Lâm Hữu đứng thẳng ở bên cạnh rừng rậm, nhìn đám thi thể trước mắt, mặt không chút thay đổi.
Dường như hắn vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng các lãnh chúa đang ở khắp nơi trên chiến trường lại không được bình tĩnh như hắn. Giờ phút này, bọn họ lại rơi vào bên trong một mảnh oanh động.
Bởi vì ngay vừa rồi, lượng địch nhân bị số một giết, lại tăng!
Trực tiếp từ con số 101 ban đầu tăng tới 142, ước chừng tăng bốn mươi mốt đầu người!
Đã vậy, còn là trong nháy mắt tăng lên!
- Trời đất ơi! Trong nháy mắt đánh chết bốn mươi lãnh chúa, rốt cuộc là hắn làm như thế nào?
- Quá biến thái rồi! Rốt cuộc Lâm Hữu này là ai?
- Bên trong chiến trường số 1 lại có loại quái vật này?
- Cũng may ta không đụng tới hắn, xem ra về sau phải cẩn thận hơn mới được.
Nếu nói, lúc trước còn rất nhiều người đang hoài nghi Lâm Hữu dùng một loại thủ đoạn đặc thù nào đó mới đánh chết được nhiều lãnh chúa như vậy.
Thì bây giờ chẳng còn bao nhiêu người dám nghi ngờ nữa.
Dù sao thành tích của hắn cũng quá khoa trương rồi.
Nhưng đồng thời, cũng có không ít lãnh chúa tự cho là mình rất lợi hại, cũng cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, đám người này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lượng ma năng tích lũy trên người Lâm Hữu.
Tất cả những người này đều là thiên chi kiêu tử thuộc các giới vực, có thể nói là tồn tại yêu nghiệt.
Bởi vậy, chỉ có hơn một trăm đầu người thôi mà, còn không đủ khiến bọn họ cảm thấy e ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận