Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 651: Từ Chối Trở Thành Người Thừa Kế Đại Đế

Nhưng hắn lại khác.
Điều hắn cân nhắc ở đây là mặt trái khi làm người thừa kế.
Bởi vì Thần Cách được kế thừa từ Đại Đế, cho nên cấp bậc bản thân mãi cũng không thể cao hơn cấp bậc của vị Đại Đế kia, còn có thể thành lập liên quan gần như phụ thuộc.
Tuy sẽ không tạo thành hạn chế đối với tự do thân thể nhưng giới hạn cao nhất lại hoàn toàn bị khóa chết.
Nói cách khác, giới hạn cao nhất của vị Đại Đế kia, chính là giới hạn cao nhất của người thừa kế.
Với đại đa số lãnh chúa, điều này không tính là gì.
Dù sao rất nhiều người trong số bọn họ cả đời còn không chắc sẽ lên được tới cấp mười càng đừng nói tới chuyện thành Đế.
Nhưng Lâm Hữu lại khác.
Ngay hiện tại hắn đã có Thần Cách thuộc về mình, thậm chí còn có một viên Thần Cách hoàn chỉnh cấp mười một, mục tiêu cần cân nhắc dĩ nhiên phải xa hơn một ít.
Trở thành người thừa kế của Đại Đế Thánh Diệu dĩ nhiên là cơ hội tốt trong ngắn hạn.
Nhưng về lâu dài lại không thích hợp với hắn.
Suy đi tính lại, hắn cũng đưa ra quyết định và nghiêm túc nói:
- Ta vẫn muốn tự mình thử xem sao.
Yên tĩnh.
Cả cung điện trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Cánh tay người hầu đang bưng thuốc lập tức run lên, thiếu chút nữa đã không cầm chắc, vẻ mặt tất cả đều hiện lên khiếp sợ nhìn Lâm Hữu.
Trở thành người thừa kế Đại Đế.
Trên đời này, có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn nhận được cơ hội này.
Vậy mà có người lại từ chối?
Còn từ chối quả quyết như thế?
Đừng nói bọn họ, kể cả bản thân Đại Đế Thánh Diệu, cũng sững sờ, trong mắt hàm chứa nồng đậm ngoài ý muốn.
Nhưng đối phương lại không hề giận dữ như mọi người tưởng tượng, ngược lại còn đột nhiên cười ha hả:
- Ha ha ha, có can đảm! Quả nhiên không hổ là người lão tử nhìn trúng!
- Đại Đế...
Lâm Hữu há mồm muốn giải thích, lại bị Đại Đế Thánh Diệu đưa tay ngăn lại.
- Không cần phải nói, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngược lại là ta có chút coi thường dã tâm của tiểu tử ngươi rồi.
Nói xong, đối phương còn liếc mắt nhìn Lâm Hữu một cái thật sâu.
- Cảm ơn Đại Đế đã thông cảm.
Lâm Hữu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi đúng là hắn có chút sợ hãi Đại Đế Thánh Diệu sẽ giận dữ rồi nghiền xương hắn thành tro.
Dù sao hắn đã chứng kiến biết bao lần vị này bạo phát tính tình, thật sự có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy.
May mắn, mọi việc không xảy đến khiến cho cuối cùng hắn cũng yên tâm được.
Nhưng hắn lại không biết, nếu chuyện này bị quốc vương công quốc khác nghe được.
Không cần Thánh Diệu Vương ra tay, phỏng chừng nhóm quốc vương cũng có thể bắt hắn đi.
- Được rồi, nếu không có gì trở ngại, vậy cứ chịu khó dưỡng thương đi, tối nay ta cho ngươi quay về lãnh địa.
Hình như Đại Đế Thánh Diệu chỉ đi tới xem tình huống của Lâm Hữu một chút mà thôi, thấy hắn không có việc gì là chậm rãi đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài.
Lâm Hữu biến sắc, vội vàng lên tiếng, muốn hỏi càng nhiều hơn về trái tim và thanh niên con ngươi đen kia nhưng chỉ nhận được một câu trả lời đơn giản.
- Có một số việc, cấp bậc của ngươi chưa nên biết đến, cố gắng tăng lên thực lực đi.
Hình như Đại Đế Thánh Diệu cũng không muốn đề cập tới chuyện trái tim kia.
Sau khi đối phương ném lại một câu, đã rời đi không quay đầu lại.
Chỉ để lại mấy người hầu hầu hạ Lâm Hữu uống thuốc, khiến Lâm Hữu không khỏi thở dài.
Trận chiến lần này cơ hồ có thể nói là hắn đã dùng hết thủ đoạn, vậy mà chỉ suýt chút nữa tính mạng đã mất.
Tuy trong đó có một bộ phận là vì trái tim kia nhưng cũng không thể nghi ngờ về thực lực cường đại của thanh niên kia.
Đối phương tuyệt đối là lãnh chúa cấp tám mạnh nhất trong số những người hắn từng gặp.
Thậm chí Mễ Già Nhĩ Thanh Phượng cũng khó có thể địch lại.
Hơn nữa binh chủng của đối phương cũng cực kỳ quỷ dị, phần đính kèm cấp bậc lại giống hệt ma thú, càng còn có thể dung hợp với khủng bố trái tim kia. Đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Quan trọng nhất là trái tim dơ bẩn kia đã thoát khỏi phong ấn tái hiện thế gian, chỉ sợ chuyện này sẽ gây nên đại loạn, khiến cho hắn có một loại cảm giác mưa bão sắp tới.
Chỉ sợ sau ngày hôm nay, vạn giới không còn thái bình nữa.
...
Ban đêm, ngay tại thời khắc màn đêm vô tận bao phủ Vạn Giới.
Trong một khu nghĩa trang đầy rẫy những ngôi mộ ở thế giới Bản Nguyên, đột nhiên không gian vặn vẹo một trận, bóng dáng với con ngươi đen chậm rãi xuất hiện, đi tới phía trước một tấm mộ bia ở trung tâm.
Bóng dáng này yên lặng đứng thẳng phía trước quan tài hồi lâu, cũng nỉ non lên tiếng:
- Ta đã thành công.
- Không bao lâu sau, ta có thể đạt được sức mạnh kia, mở ra vòng luân hồi mới.
- Chờ ta.
Dứt lời, thanh niên ấy lần thứ hai biến mất, giống như cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
………….
Thời gian vội vàng trôi qua, đảo mắt một cái là năm ngày đi qua.
Lâm Hữu tĩnh dưỡng trong hoàng cung đế quốc Thánh Diệu, ở khi sáng sớm ngày thứ sáu, hắn cũng chữa trị xong xuôi những tổn thương tinh thần và bị đại đế Thánh Diệu đuổi về lãnh địa.
- Tiểu tử, về sau nếu ngươi đổi ý, muốn làm người thừa kế của ta, có thể tùy thời tới tìm ta.
Đây là lúc gần đi Đại Đế Thánh Diệu đã nói với Lâm Hữu.
Đối với chuyện này, Lâm Hữu chỉ biết âm thầm biểu đạt lời cảm ơn, nhưng hắn biết không quá có khả năng hắn sẽ làm như vậy.
Dù hắn biết như vậy có thể khiến mình đạt được chỗ dựa vững chắc, nhưng nó lại không có nhiều ích lợi với sự phát triển sau này của hắn.
Chuyện vừa xảy ra lúc trước đã khiến hắn hiểu được rất nhiều chuyện, cũng càng thêm hiểu được thực lực của chính mình nhỏ yếu.
Trước khi lên cấp tám hắn còn không cảm thấy được gì.
Thế nhưng càng lên cấp cao, lãnh chúa gặp được cũng càng ngày càng mạnh.
Nếu tiếp tục thỏa mãn với tình trạng hiện giờ, chỉ khiến hắn giậm chân tại chỗ mà thôi.
Cho nên sau khi trở lại lãnh địa, hắn phải vào yhành Hoàng Sa nhìn một chút tình huống phát triển mấy ngày nay, sau đó lập tức đi vào dưới tàng Đại Thụ Thế Giới, kiểm tra tình huống binh chủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận