Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 105: Sức Mạnh Tín Ngưỡng

Sau đó, lão không chút do dự, lập tức cung kính xoay người nói:
- Không biết lãnh chúa đại nhân gọi ta qua đây cần sai bảo chuyện gì?
- A, cũng không có gì, chỉ muốn ngươi chút hạt giống lương thực, để ngươi mang về phân cho nhóm cư dân lãnh địa gieo trồng thôi.
Nói xong, Lâm Hữu lấy ra mấy túi da thú to đùng ở bên cạnh, ném tới trước mặt hai người Tiết Trường Quý.
- Đây là...
Trên mặt Tiết Trường Quý và quản sự bên người lão đều có vẻ nghi hoặc, hai người nhìn về phía Lâm Hữu.
- Đây là hạt giống lúa mì, bí đỏ, khoai tây, ta đặc biệt chế tạo ra. Có thể gieo trồng chúng ở hoàn cảnh nơi này.
- Có thể gieo trồng ở nơi này?
Hai người Tiết Trường Quý chấn động cả người, bọn họ không dám tin nhìn ba túi hạt giống trước mắt này.
Phải biết rằng, sở dĩ bọn họ đói khổ đến mức này, nguyên nhân lớn nhất, chính là vấn đề hoàn cảnh.
Hiện tại, Lâm Hữu lại thản nhiên nói cho bọn họ, hắn có loại hạt giống gieo trồng được ở nơi này. Thử hỏi bọn họ có kích động hay không? Hiển nhiên là có, hiện giờ bọn họ còn kích động tới mức không nói nên lời.
- À đúng rồi, ta còn thi thể mấy ma thú, ngươi cũng gọi người mang về đi, đêm nay cho nhóm cư dân lãnh địa thêm chút đồ ăn.
Nói xong, Lâm Hữu lại lấy chút thi thể ma thú vẫn cất trong không gian cá nhân ném ra phía trước:
‘Phanh’ một cái, chúng nó chồng chất lên nhau thành một tòa núi nhỏ.
Hình thể ma thú đó thật lớn, đủ cho hơn năm trăm người cùng ăn.
Lần này hành động của hắn lại khiến hai người Tiết Trường Quý hoảng sợ, cũng may, rất nhanh bọn họ đã phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, rồi trở nên vô cùng kích động nói:
- Được! Ta lập tức đi gọi người đánh xe ngựa qua đây, đa tạ lãnh chúa đại nhân ban cho!
Sau một hồi quỳ lạy thể hiện sự cảm ơn, Tiết Trường Quý lập tức vội vàng rời đi với vẻ tươi cười rạng ngời trên gương mặt.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã trở về trong thành, truyền tin tức này ra bên ngoài, khiến cho tất cả dân chúng trong thành ồ lên vui sướng. Bọn họ đều động viên nhau đứng lên.
……..
Quá trình gieo trồng hạt giống còn nhanh hơn tưởng tượng.
Ngay lúc trời tối, Lâm Hữu đã nhận được tin tức cư dân hoàn tất gieo trồng.
Tất cả đều được trồng ở khu vực cản gió bên ngoài thành, bên trên một khoảng đất vừa được khai khẩn, vừa vặn có thể dùng tường thành ngăn trở bão cát.
Chuyện này Lâm Hữu cảm thán không thôi, quả nhiên khoảng thời gian này cư dân lãnh địa đã quá khổ rồi, bởi vậy bọn họ lao động cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận.
Mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, Lâm Hữu phái Rồng Mộc Yêu bay đến trên không thành Hoàng Sa, thăm dò tình huống nhóm cư dân lãnh địa.
Và hắn lại ngoài ý muốn phát hiện trong thành không hề có khung cảnh chúc mừng náo nhiệt khi được thêm đồ ăn.
Ngược lại mỗi người đều thật cẩn thận cầm một cái túi vải trên tay, rồi trưng ra vẻ mặt đầy vui sướng chạy về nhà mình.
- Mẹ, chúng ta có thịt ăn ư?
Trên đường, một cô bé với hai má đỏ bừng nhìn cái túi vải đang nằm trong tay người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ kia xanh xao vàng vọt, hai má hõm thành ao, nhưng trong mắt đã có vui sướng không thể che dấu, ôn nhu nói:
- Đúng vậy, hôm nay lãnh chúa đại nhân tặng chúng ta thật nhiều thịt, nói là thưởng cho chúng ta khai khẩn đồng ruộng, đêm nay chúng ta lấy một chút đi hầm canh thịt uống, còn lại phơi nắng thành thịt khô, về sau có thể từ từ ăn.
- Thật tốt quá, cuối cùng, cũng có canh thịt uống rồi!
Cô bé vui sướng vô cùng, hoan hô nhảy nhót reo hò.
Dường như được uống canh thịt là một chuyện cực kỳ vui vẻ với cô bé vậy.
Mà hình ảnh này cũng xảy ra ở khắp các nơi trong thành khiến cho Lâm Hữu không nhịn được nhíu mày, có điều, ngay sau đó hàng chân mày của hắn đã giãn ra.
Cư dân lãnh địa này… Đã trải qua những ngày quá cực khổ
Chỉ có một phần thịt nho nhỏ, bọn họ cũng không dám ăn hết một lần, kiểu gì cũng phải bảo quản lại để từ từ ăn.
Chắc chắn Tiết Trường Quý muốn mọi người an tâm nhận lấy phần thịt nên mới nói đó là phần thưởng của hắn để cư dân lãnh địa khai khẩn đồng ruộng
Lâm Hữu không nhịn được âm thầm cảm khái, đồng thời bỗng dưng trong lòng hắn lại hiện lên một chút tâm tình không hiểu.
Cái gì gọi là lãnh chúa?
Lãnh chúa, là chủ nhân của lãnh địa, cũng là trụ cột của lãnh địa.
So với trước kia, có lẽ những chyện hiện tại hắn cần phải đối mặt, mới có thể chân chính được gọi là một vị ‘Lãnh chúa’.
Huống chi nếu hắn muốn phát triển lãnh địa và nhận được sức mạnh tín ngưỡng, vậy nhất định phải trông cậy vào những cư dân này.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu lại ấn mở tin tức lãnh địa, lập tức hắn phát hiện ra dãy số hiển thị lực lượng tín ngưỡng đằng sau cấp bậc lãnh địa đã tăng thêm 3 điểm.
Xem ra là hành động hôm nay của hắn đã khiến nhóm cư dân lãnh địa có lòng trung thành, cũng sinh ra chút tôn kính với vị lãnh chúa là lắn, lúc này mới làm sức mạnh tín ngưỡng tăng lên.
Khó trách hắn cứ có cảm giác dường như lực lượng của mình đã tăng thêm một tia.
Nếu cứ tiếp tục xu thế này, chỉ cần cố gắng không bao lâu nữa, hắn có thể tích đủ 500 điểm sức mạnh tín ngưỡng để thăng cấp.
Tắt đi thông tin lãnh địa, lại thuận tay mở ra kênh khu vực.
Có lẽ nguyên nhân là trời dần tối rồi, nên tin tức trên kênh bắt đầu có biến hoá, còn có thêm rất nhiều lãnh chúa mới xuất hiện như hắn.
- Các anh em cho hỏi chút vấn đề, ta đã tới đây một ngày rồi, tại sao sức mạnh tín ngưỡng chẳng tăng lên chút nào vậy?
- Ta cũng thế, được chia một lãnh địa năm ngàn người, mà một ngày rồi không thấy tăng lên.
- Một đám nhà quê mới tới, không phải cư dân lãnh địa càng nhiều thì tín ngưỡng tăng càng nhanh đâu. Ngươi có hiểu từ tín ngưỡng này không? Có nghĩa là phải làm cho thành dân tín ngưỡng ngươi mới nhận được điểm đó!
- Vẫn cho rằng mình đang treo máy trong Thôn Tân Thủ ư? Biết cái gì gọi là lãnh chúa không? Lãnh chúa mà không quản lý tốt được cư dân lãnh địa mình thì đừng làm lãnh chúa nữa.
- Ha ha, các ngươi đừng cười đám người mới này, bọn họ vừa tới, đã biết cái gì đâu?
- Đúng đấy, lúc trước khi lão tử vừa qua bên này, lơ ngơ chưa biết gì đã hít phải một đống bụi, hiện giờ cũng nên tới phiên lũ gà bọn chúng nếm thử.
- Một trăm ma năng một tin tức, dùng để nói chuyện phiếm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận