Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 479: Cầu Nguyện

Đám người Lâm Hữu nghe vậy, thầm rùng mình, lại nhìn không chuyển mắt vào cảnh tượng đằng trước.
Bọn họ là người từ bên ngoài đến, không được cho phép thì không được tiến vào phạm vi Đại Thụ Tinh Linh, cho nên chỉ có thể đứng bên ngoài hòa lẫn vào những Tinh Linh này, quan sát từ xa.
Nhưng kể cả như thế, Lâm Hữu vẫn có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh trên Đại Thụ Tinh Linh đang không ngừng tăng lên.
Dưới âm thanh thành kính cầu nguyện của Đại Tế Ti và các trưởng lão, khí tức này đã hóa thành vầng sáng màu xanh lá thực chất từ trên cây bay xuống dưới.
- Ông!
Đột nhiên, một tiếng chấn vang, cả rừng Tinh Linh đột nhiên bắt đầu chấn động kịch liệt.
Một cỗ khí tức sinh mệnh thuần túy, lấy tán cây Đại Thụ Tinh Linh làm trung tâm, đột nhiên khuếch tán ra bốn phía, hóa thành từng gợn sóng trên không trung, sau đó tản ra rừng rậm bên ngoài.
Tất cả người đang ở trong rừng rậm, đều bị cảnh tượng hùng vĩ này làm kinh ngạc ngừng lại, sau đó nhìn về phía Đại Thụ Tinh Linh.
- Khí tức sinh mệnh thật nồng đậm!
- Chẳng lẽ là Tinh Linh tộc lại bắt đầu tiến hành cầu nguyện?
- Nghe nói chỉ có ở khi xảy ra chuyện lớn, bọn họ mới cử hành hoạt động cầu nguyện.
- Chẳng lẽ đã có chuyện gì lớn xảy ra?
- Thật muốn vào xem, đáng tiếc ở chỗ sâu trong rừng rậm không cho chủng tộc khác tiến vào.
Những người đang có mặt trong đế đô Rừng Rậm đều bàn tán xôn xao, tất cả đang suy đoán đã xảy ra chuyện gì.
Mà đội hộ vệ Tinh Linh đang phụ trách đóng ở trong thành, cũng ngừng lại, hướng về phía Đại Thụ Tinh Linh thành kính cầu nguyện.
Lúc sau, từng chùm ánh sáng xuất hiện ở trên người bọn họ và phóng lên cao.
Từ các khu vực trong rừng Tinh Linh, hóa thành những sợi tơ hội tụ về phía Đại Thụ Tinh Linh, cấu thành cảnh tượng cực kỳ đồ sộ trên không trung rừng rậm.
- Đây là hoạt động cầu nguyện của tộc Tinh Linh?
Lâm Hữu ngơ ngác nhìn không trung, lưu quang đủ màu sắc kia không ngừng hội tụ lại thành một lưu quang duy nhất.
Trong lòng hắn cảm thấy xem thế là đủ rồi.
Không nghĩ tới bản thân hắn lại may mắn được nhìn thấy kỳ quan bậc này, hơn nữa là còn được quan sát ở khoảng cách gần như thế, chuyến đi này thật không tệ.
Chẳng qua hắn không chú ý tới.
Ngay khi nhiều điểm tinh quang rơi xuống bao vây lấy hắn, ấn ký trên mu bàn tay cũng bắt đầu sáng lên một mảnh u quang, ăn khớp với quang huy trên Đại Thụ Tinh Linh.
Ngược lại, đám Hoa Tinh đang bay múa trên không trung như đã được cái gì đó chỉ dẫn, đột nhiên thoát khỏi Đại Thụ Tinh Linh, bay về phía hắn.
- Chuyện gì vậy?
Các Tinh Linh đều ngẩng đầu, nhìn đám Hoa Tinh khác thường này.
Ngay cả Đại Tế Ti ở vị trí trung tâm và một đám trưởng lão chấp sự, cũng liên tiếp quay đầu lại, trong mắt mang theo nghi hoặc.
Tuy Hoa Tinh không có trí tuệ giống Tinh Linh, nhưng chúng nó có linh tính rất mạnh.
Lúc này xuất hiện phản ứng, khẳng định là chúng đã phát hiện ra cái gì, khiến bọn họ không khỏi có chút tò mò.
- Mấy tiểu đông tây kia... Chúng nó đang bay về phía chúng ta ư?
Bên ngoài khu vực tế tự, Mạch Cách n ngây ngốc phun ra một câu.
Bởi vì hắn phát hiện, hình như phương hướng bay của đám Hoa Tinh, chính là vị trí của bọn họ.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của hắn và tất cả Tinh Linh, đúng là đám Hoa Tinh ấy đã bay ra bên ngoài và xoay quanh đỉnh đầu bọn họ.
Không, chính xác hơn, chúng nó đang xoay quanh phía trên đỉnh đầu Lâm Hữu.
Chúng nó vừa cười nói vừa không ngừng bay múa xung quanh hắn, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
- Ách...
Chuyện này khiến Lâm Hữu sững sờ.
Hắn ngơ ngác nhìn hoa tinh phía trên, và ánh mắt giống như thực chất xung quanh, hoàn toàn không dự đoán được sẽ xảy ra loại chuyện này.
- Nhân tộc?
Ánh mắt Đại Tế Ti sâu lắng, giống như có thể nhìn xuyên vạn vật.
Những trưởng lão khác lại mang vẻ tò mò, đánh giá Lâm Hữu.
Mà Tam trưởng lão trong đội ngũ, cũng lập tức nhận ra Lâm Hữu, lộ vẻ mặt vui sướng nói:
- Là ngươi! Cuối cùng, ngươi cũng đến đây!
Tiếng hô của Tam trưởng lão không thể nói là lớn nhưng cũng trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của các Tinh Linh.
- Ngươi biết nhân tộc này?
Đại Tế Ti nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy, Đại Tế Ti đại nhân, hắn chính là nhân tộc được Mẫu Thần Tự Nhiên ban ân, người ta đã báo lại với ngài từ trước.
Tam trưởng lão cung kính trả lời.
Không ngờ, lời Tam trưởng lão vừa dứt, đã làm dấy lên một mảnh xôn xao trong đám Tinh Linh bốn phía.
- Mạt Khắc, ngươi nói thật ư?
- Làm sao Mẫu Thần Tự Nhiên ban ân có thể buông xuống trên người một nhân tộc?
- Không thể nào!?
Các trưởng lão kinh hô liên tục, lại nhìn về phía Lâm Hữu xa xa.
Lâm Hữu cũng bị cái nhìn của bọn họ làm lòng sinh hoảng hốt.
Dù sao đám Tinh Linh ấy đều là tồn tại cấp mười trở lên, tùy tiện một người cũng có thể tiêu diệt hắn.
Chỉ có Đại Tế Ti, sắc mặt lão không thay đổi, khẽ nâng pháp trượng lên. Ở bên kia, Lâm Hữu đã bị một cỗ lực lượng vô hình bao vây, sau đó chậm rãi bay lên.
- Lâm Hữu!
Mạch Cách n lo lắng đuổi theo.
- Yên tâm, ta không sao.
Lâm Hữu quay đầu lại ngăn lại.
Với thực lực của đối phương, muốn giết hắn căn bản không cần phiền toái như vậy, vẫy tay một cái là xong.
Cho nên ngược lại tâm tư của hắn lại trở nên thoải mái hơn, mặc cho cỗ lực lượng kia đưa mình đi xuống bên dưới tàng cây Đại Thụ Tinh Linh, vào đám trước mặt trưởng lão.
Mà đúng lúc này, dị biến bất ngờ xảy ra.
Một cỗ quang mang chói mắt, đột nhiên bộc phát bên trên ấn ký ở mu bàn tay hắn.
- Ông!
Lại một tiếng chấn động kịch liệt.
Một cỗ cột sáng màu xanh lá cuồn cuộn khôn cùng lấy Đại Thụ Tinh Linh là trung tâm, phóng lên cao, thẳng tắp nhảy vào bên trong vòm trời vô tận.
- Đây là…!
Giờ khắc này, ngay cả Đại Tế Ti cũng rung động.
Ánh mắt đối phương gắt gao nhìn chằm chằm vào ấn ký trên mu bàn tay Lâm Hữu.
Ngay sau đó, không gian bên người hắn đột nhiên vặn vẹo một đợt, một bóng dáng tuyệt mỹ đầu đội vương miện chậm rãi xuất hiện.
- Nữ vương bệ hạ!
Đại Tế Ti và đám Tinh Linh chấn động tâm thần, vội vàng quỳ sát đất hành lễ.
- Miễn lễ.
Âm thanh dịu dàng thanh nhã, quanh quẩn ở trong tai mọi người, giống như mang theo một thứ ma lực nào đó, làm cho bọn họ theo bản năng đứng dậy, lui qua một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận