Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 776: Trận Địa Cơ Thạch Của Giới Tuyên Cổ Cũng Có Thể Trao Đổi Vật Phẩm?

- Khặc khặc khặc, các ngươi chạy không thoát!
Bỗng nhiên, một tràng cười bén nhọn y như tiếng vịt đực cắt ngang luồng suy nghĩ của hắn.
Lâm Hữu biến sắc, lập tức triệu hồi binh chủng rồi lắc mình trốn vào một tòa viện tử gần đó.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã nhìn thấy hai bóng người xuất hiện ở phía cuối con đường bỏ hoang, chật vật chạy trốn một đội ngũ Giới Tuyên Cổ truy kích.
Đây đã là đợt truy đuổi lần thứ tư mà Lâm Hữu gặp được trong ngày hôm nay.
Bởi vì trận địa bị hủy, lãnh chúa các giới không có cứ điểm thống nhất, về căn bản không thể liên hợp lại. Vậy là bọn họ bắt đầu bị lãnh chúa Giới Tuyên Cổ đuổi giết khắp nơi.
Chỉ có số ít trận doanh quy mô khá lớn mới có thể miễn cưỡng chống đỡ công kích.
Mắt thấy đối phương càng ngày càng gần bên này, ánh mắt Lâm Hữu vừa động, khiến cho Vô Ảnh phát động kỹ năng tiềm hành lặng lẽ đi qua.
- Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, các ngươi trốn không thoát đâu!
Lãnh chúa phe địch kiêu ngạo hô to, đuổi theo không bỏ.
Trên mặt mỗi người trong đám bọn họ đều lộ ra nụ cười vặn vẹo tàn nhẫn, giống như hành hạ lãnh chúa giới vực khác đến chết sẽ khiến bọn họ cảm nhận được khoái cảm vậy.
Mà hai người chạy trốn phía trước, lúc này cũng đã rơi vào tình thế nỏ mạnh hết đà.
Binh chủng đã chết hơn phân nửa, trên người còn xuất hiện đầy miệng vết thương, bước chân thất tha thất thểu, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ bọn họ đều phải chết ở chỗ này.
Phốc!
Đột nhiên, một tiếng vang trầm truyền đến.
Một lãnh chúa Giới Tuyên Cổ đang mải chạy băng băng, đột nhiên cần cổ nổ tung thành một lỗ thủng, máu tươi trong người phun ra như suối.
- Lão tam!
Mấy người còn lại kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, lập tức phản ứng lại.
Nhưng chờ đợi bọn họ cũng là một tiếng nổ vang ầm ầm.
Một đường tia lửa màu đỏ xuất phát từ tiểu viện tử tồi tàn bên cạnh, lao thẳng ra, chỉ trong nháy mắt, đã xỏ xuyên qua đầu và bụng hai người của trong đó, khiến thân thể đang vọt về phía trước kia trực tiếp gục trên mặt đất.
Ngay sau đó, mặt đất dưới chân ba người còn lại, có dây leo to lớn lao ra lập tức bao vây bọn họ vào bên trong.
Sau đó bóng đen khổng lồ xẹt qua không trung, ném ra một đống nấm màu đỏ, chuẩn xác rơi vào bên trong vòng vây.
- Oanh!!
Mặt đất hung hăng chấn động, trong đầu Lâm Hữu cũng theo sát đó vang lên ba tiếng nhắc nhở kích sát, hoàn thành một lần đánh lén hoàn mỹ.
Cũng lạ, vì mấy gia hoả này quá mức phớt lờ, chỉ lo đuổi giết người phía trước, mới khiến cho hắn đắc thủ nhẹ nhàng như vậy.
Nếu chính diện đối kháng, khẳng định hắn sẽ phải tốn nhiều công sức hơn.
Lâm Hữu giải quyết xong sáu lãnh chúa Giới Tuyên Cổ, lại mang theo binh chủng rời khỏi tiểu viện, đi tới trước mặt hai lãnh chúa đã bị dọa đến ngốc kia.
Không ngờ hắn còn chưa kịp nổi lên sát tâm, lãnh chúa hệ Dã Thú đã vội vàng lên tiếng:
- Đừng, đừng giết chúng ta, ta có thể dùng tình báo quan trọng để đổi lấy mạng của mình!
- Hả? Tình báo quan trọng? Nói ta xem nào.
Lâm Hữu bị gợi lên hứng thú.
Hai người này cũng không phải lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy bọn họ, nếu có thể cung cấp cho hắn tin tức hữu dụng, hắn cũng không ngại thả bọn họ rời đi.
Dù sao thoạt nhìn hai gia hoả này cũng không có bao nhiêu tài nguyên.
- Là, là Giới Tuyên Cổ bên kia, ta vừa nhận được tin tức, trận địa cơ thạch bên trong Giới Tuyên Cổ, cũng có thể dùng để chiêu mộ binh chủng và trao đổi vật phẩm!
………….
Trận địa cơ thạch của Giới Tuyên Cổ cũng có thể trao đổi vật phẩm?
Nghe nói như thế, ánh mắt Lâm Hữu sáng lên.
Sau khi cơ thạch trận địa của bọn họ bên này bị hủy, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng vì mình không thể trao đổi được Bảo Châu Tín Ngưỡng.
Hiện giờ, hắn đột nhiên nghe tin tức như thế, có khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cho hắn vui không tả nổi.
- Ngươi khẳng định mình không gạt ta?
Ánh mắt sắc bén của Lâm Hữu nhìn chăm chú vào hai người bọn họ.
- Tuyệt đối không lừa ngươi, là chúng ta chính tai nghe được từ trong miệng mấy Giới Tuyên Cổ kia, ta có thể dùng tánh mạng của ta để đảm bảo!
- Ta cũng thề! Chuyện này tuyệt đối chính xác!
Hai lãnh chúa nọ vội vàng trả lời, chỉ thiếu trực tiếp dập đầu quỳ xuống lạy Lâm Hữu mà thôi.
Dục vọng muốn sống mãnh liệt kia là thứ không thể làm giả được, cũng khiến Lâm Hữu tin lời bọn họ nói.
Đương nhiên dù bọn họ không nói dối cũng không có nghĩa tin tức này là sự thật
Nói không chừng là thế giới Tuyên Cổ vì hấp dẫn lãnh chúa các giới mắc câu, mới cố ý truyền tin tức như thế.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào.
Với hắn, chuyện này là một tin tức tốt, khiến cho hắn thấy được hy vọng trao đổi Bảo Châu Tín Ngưỡng.
- Được rồi, các ngươi có thể đi.
Nói là làm, Lâm Hữu không tiếp tục khó xử hai người ấy nữa.
- Thật... Thật sự thả chúng ta đi?
Hai lãnh chúa ấy thật cẩn thận nhìn Lâm Hữu rồi không nhịn được lùi về phía sau.
Thấy hắn không nói chuyện, bọn họ cũng không hề dừng lại nữa, vội vàng cưỡi lên tọa kỵ xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, đảo mắt một cái đã bỏ trốn mất dạng.
- Đi thôi, đến bên kia nìn xem.
Lâm Hữu không để ý đến bọn họ, hắn mang theo đội ngũ binh chủng tiếp tục đẩy mạnh về phương hướng đại bản doanh Giới Tuyên Cổ.
Cả ngày hôm nay, trước sau tổng cộng hắn đánh chết được hơn hai mươi lãnh chúa phe địch và bảy tám lãnh chúa giới vực khác.
Cộng thêm số ma thú hắn đánh chết dọc theo đường đi này, ma năng đã tích lũy được hơn hai trăm triệu, công huân chiến trường lại đạt tới 33 điểm.
Nếu có thể trao đổi thành Bảo Châu Tín Ngưỡng, đó là 3000 điểm tín ngưỡng lực, cũng là một con số không nhỏ với hắn.
Cứ như vậy một đường vừa quét ma thú vừa đẩy mạnh, rất nhanh Lâm Hữu đã đi tới khu vực gần trận địa Giới Tuyên Cổ.
Lúc này đã là buổi chiều, bên cạnh trận địa phe địch, nơi nơi đều là lãnh chúa lui tới, trải rộng khắp tường thành.
Lâm Hữu tránh bên trong một tòa lầu các cũ nát ngoài nửa km, nhìn bốn phía con đường đã trở thành một mảnh đống hỗn độn vì đại chiến, quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận