Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 360: Loại Quan Hệ Kiềm Chế Lẫn Nhau

- Thế nhưng bây giờ nhóm Đại Đế đang thương nghị đối phó với người của đại lục Nguyên Sát và thế giới Chân Linh như thế nào, chắc là cha ta không có tâm tư chú ý tới chuyện đó đâu?
- Không, lần này ngươi đoán sai rồi, chỉ sợ lần này đại lục Nguyên Sát và thế giới Chân Linh sẽ không ra tay đâu.
- Sẽ không ra tay? Vì sao?
Lâm Hữu kỳ quái nói.
Hắn còn cho rằng, lần này đám Đại Đế sẽ vung tay với nhau, đánh cho trời sụp đất nứt, bởi vậy hắn mới gấp gáp trở về tị nạn như vậy.
Kết quả Tần Lễ lại nói với hắn tất cả những chuyện đó sẽ không xảy ra?
Nhìn ra hắn nghi hoặc, Tần Lễ cười nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, kế hoạch của hai giới bọn họ đã bị bại lộ, khẳng định không thể tạo thành tổn thương cho Đại Đế đại lục Nguyên Thủy chúng ta trong khoảng thời gian ngắn mà một khi thời gian kéo dài, người thế giới Chân Linh cũng phải lo lắng một chút về vấn đề an nguy cho chính giới vực của bọn họ.
- Ý của ngươi là... Còn giới vực khác đang nhìn chằm chằm đại lục Chân Linh?
Lâm Hữu vô cùng thông minh, một chút đã nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó.
- Đúng vậy, xung quanh đại lục Chân Linh cũng có chỗ tiếp giáp với đại lục khác. Một khi Đại Đế bọn họ bị chúng ta dây dưa, chắc chắn Đại Đế giới vực khác sẽ thừa dịp này mà nhảy vào, cho nên bọn họ cũng không dám hành động quá mức thiếu suy nghĩ.
- Hoá ra là như vậy.
Cuối cùng Lâm Hữu cũng hiểu được.
Không nghĩ tới giữa các giới vực lớn vẫn có loại quan hệ kiềm chế lẫn nhau thế này, khó trách đại lục Nguyên Sát và thế giới Chân Linh vẫn chậm chạp không dám ra tay với bọn họ.
Xem ra muốn đánh nhau phá vỡ sự cân bằng này cũng không dễ dàng.
Tới đây hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn rồi.
Sau khi Lâm Hữu lại nói chuyện phiếm với Tần Lễ một hồi, hắn vội vàng tạm biệt đối phương, truyền tống quay về lãnh địa.
…….
- Thứ phế vật này!
Bên trong một đại điện vàng son lộng lẫy nào đó thuộc đại lục Nguyên Sát, đột nhiên nổ vang một tiếng rống giận khủng bố vô biên.
Các vị Đại Đế thế giới Nguyên Sát, còn mấy Đại Đế mới từ đại lục Chân Linh chạy tới, một đường tập hợp tại nơi đây, sắc mặt tất cả đều âm trầm nhìn hai quốc vương cấp mười bên dưới.
Gần đây, bởi vì sơ sẩy để lộ một chút tin tức, đã khiến đại kế bọn họ ủ mưu từ lâu thất bại trong gang tấc.
Xảy ra chuyện như thế, sao bọn họ không giận dữ được?
Nếu không phải bồi dưỡng quốc vương cấp mười rất khó, phỏng chừng hai tên kia đã bị trực tiếp giết chết từ lâu rồi.
Hai quốc vương cấp mười kia cũng biết mình đã phạm phải tội tày trời, đều sợ tới mức cúi đầu không nói, lạnh run, hoàn toàn đã không còn chút uy nghiêm quốc vương nữa.
- Được rồi, đừng giận nữa, nếu chuyện đã xảy ra, cũng không thể làm khác được. Huống chi lúc này dù chúng ta chuẩn bị đầy đủ, cũng không nhất định có thể thành công chém giết một vị Đại Đế của thế giới Nguyên Thủy.
Cuối cùng, vẫn là một lão giả râu tóc bạc phơ trong đội ngũ thế giới Chân Linh đứng ra, làm người hoà giải.
Đại Đế vừa phát ra tiếng rống giận hồi nãy nghe vậy, lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Nể mặt Đại Đế Tử Tuyên xin tha thay các ngươi, lần này sẽ bỏ qua cho các ngươi một hồi, đều cút trở về quỳ xám hối cho ta, đến lúc đó xem ta xử lý các ngươi như thế nào!?
- Vâng! Đa tạ Đại Đế khai ân!
- Cảm tạ Đại Đế Tử Tuyên!
Hai vị quốc vương cấp mười chấn động tinh thần, liên tục nói lời cảm tạ.
Tới lúc này, bọn họ đâu còn dám lưu lại, lập tức đã đi như chạy trốn khỏi đại điện, đảo mắt một cái đã biến mất tăm mất tích.
Hồi lâu sau khi bọn họ rời khỏi, mới nghe vị lão giả kia thở dài nói:
- Xem ra lần này thời vận không ở trên người chúng ta, vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội khiến cho đại lục Nguyên Thủy nguyên khí đại thương một hồi, lại không nghĩ rằng khéo quá hóa vụng.
- Ai có thể nghĩ đến, phía sau đại bản doanh của chúng ta, lại xuất hiện người của thế giới Nguyên Thủy?
Một vị Đại Đế khác lên tiếng ngay sau đó.
- Nói đến cũng lạ, lúc trước ta đã đi hỏi qua, dường như người của đại lục Nguyên Thủy kia chỉ có cấp bảy thôi. Tuy hai phế vật kia làm việc không cẩn thận, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là cấp mười, bên cạnh càng còn có không ít lãnh chúa cấp tám, cấp chín, thế mà vẫn để người thế giới Nguyên Thủy chạy thoát.
- Ta nghe nói, hắn triệu hồi một binh chủng có được năng lực kỳ lạ, trong phạm vi kỹ năng có thể phong tỏa hoàn toàn lực lượng quy tắc.
- Binh chủng có thể phong tỏa sức mạnhh quy tắc? Hay là...
Một vị Đại Đế trong số bọn họ đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra một tia kinh hãi.
Những Đại Đế khác cũng như vậy, một đám kinh ngạc không hiểu, hình như đã nghĩ đến thứ gì làm bọn họ kiêng kị.
Vẫn là vị lão giả kia có chút bình tĩnh, lão nhíu mày nói:
- Ta nghĩ không phải đâu, dù sao hắn chỉ mới cấp bảy, chắc chuyện này chỉ trùng hợp thôi.
- Điều này cũng đúng.
Một vị Đại Đế khác yên lặng gật đầu:
- Nhưng kẻ này dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, kiểu gì cũng phải điều tra một chút, nếu đúng là kẻ có uy hiếp với chúng ta, nên trực tiếp tiêu diệt.
- Ừm, giao cho người phía dưới đi làm.
Nhóm Đại Đế cũng không để ý quá nhiều tới chuyện của Lâm Hữu.
Dù sao đúng như những lời bọn họ nói, Lâm Hữu kia chỉ là một lãnh chúa cấp bảy mà thôi, không đáng để bọn họ tổn hao tinh thần đi lo lắng.
Nếu không còn cần đám thuộc hạ làm gì?
Cho nên rất nhanh, bọn họ đã ngưng hẳn đề tài này, tiếp tục thương nghị kế hoạch hợp tác sau này.
Mà lúc này, bên phía Lâm Hữu.
Hắn đã thông qua Truyền Tống Trận, truyền tống quay về bên trong lãnh địa của mình từ lâu rồi.
Vừa đứng thẳng lại, ngay lập tức hắn đã bị xa xa một mảnh cảnh tượng ồn ào cho cả kinh tới sững sờ.
Chỉ thấy trong rừng rậm bên ngoài thành Hoàng Sa, lúc này đã thành lập nên mảng lớn kiến trúc và phòng trên cây.
Mà trên các con đường ngay sát mảng kiến trúc này, đã xuất hiện đám đông nhộn nhịp không ngừng, bọn họ liên túc lui tới giữa thành Hoàng Sa và khu vực rừng rậm bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận