Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1241: Bạch Gia.

- Ồ, đây không phải nha đầu Lâm Tuyết à? Hôm nay lại đi mua thuốc cho cha ngươi à?
Lúc này, mấy lão phụ nhân phơi quần áo ở trước cửa nhiệt tình chào hỏi đối với Bạch Lâm Tuyết.
- Lâm Tuyết thật hiếu thuận, sớm như vậy đã ra ngoài mua thuốc.
- Đúng đấy, nếu như nha đầu điên nhà ta có hiếu thuận Lâm Tuyết là tốt rồi.
- Bạch nha đầu muốn vào nhà ta ngồi một chút hay không? Lần trước ngươi giúp ta chữa thương ta vẫn còn chưa cám ơn ngươi nữa.
Lâm Hữu nhìn ra được, Bạch Lâm Tuyết vô cùng có nhân duyên trong khu bình dân này, gần như mỗi người đều nở nụ cười đối với cô.
Bạch Lâm Tuyết cũng ráng chống đỡ, nở nụ cười đáp lại từng người bọn hắn, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng vào lúc này, một tiếng giận mắng phách lối đột nhiên từ đằng xa truyền đến.
- Lão già chết tiệt, ngày mai mà còn không trả nợ thì cút ra khỏi nơi này cho ta, những thứ này coi như là lợi tức!
- Không, đừng! Đó là vật duy nhất trong nhà của ta, các ngươi không thể lấy đi!
- Cút ngay cho ta!
- A!
Tiếng mắng chửi, xen lẫn với âm thanh cầu khẩn đau khổ, vang vọng xung quanh tất cả hẻm nhỏ.
Vốn dĩ Bạch Lâm Tuyết vẫn còn tươi cười chào hỏi các đại thúc đại thẩm lập tức vẻ mặt biến đổi, lập tức chạy về phương hướng âm thanh truyền tới.
- Cha!
Cô lo lắng thốt lên, bọn hắn cũng đi tới cuối ngõ hẻm, vừa đến đã nhìn thấy một lão nhân đang nằm dưới đất lôi kéo mấy gã sai vặt khuôn mặt dữ tợn.
Ở bên cạnh còn đứng lấy một nữ nhân vũ mị xinh đẹp.
- Bạch Nhược, mau buông cha ta ra!
Bạch Lâm Tuyết thay đổi vẻ yếu đuối vừa rồi, trực tiếp tức giận lên tiếng, chạy vào trong tiểu viện
Bạch Nhược?
Ánh mắt của Lâm Hữu ở sau lưng cô khẽ động.
Hai người đều họ Bạch, chẳng lẽ có quan hệ gì?
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, nữ nhân tên là Bạch Nhược kia đã cho ra đáp án.
- Ồ, đây không phải con gái rơi của Bạch gia chúng ta, Bạch Lâm Tuyết à?
- Trở về nhanh như vậy, chẳng lẽ đã thức tỉnh thất bại rồi à?
Nói xong, trong miệng nàng còn truyền đến một hồi tiếng cười yêu kiều, trong lời nói càng tràn ngập khinh thường.
Bạch Lâm Tuyết căm tức nhìn nàng, nhanh chóng chạy tới đỡ lão giả dậy.
- Cha, người không sao chứ?
Lão giả không trả lời cô mà chỉ lo lắng nhìn mấy kia gã sai vặt đang cầm một hộp gỗ tinh xảo trong tay.
- Nhanh, nhanh đi đòi lại hộp gỗ đó trở về, đó là thứ duy nhất mẹ ngươi để lại cho ngươi trước lúc rời khỏi, muốn ta giao cho ngươi lúc ngươi thành niên!
- Hả? Thì ra thứ này là dã nữ nhân không biết từ đâu đến lưu lại à? Cầm tới xem một chút.
Bạch Nhược khẽ vươn tay, gã sai vặt lập tức cung kính đưa hộp gỗ tới trong tay nàng, tràn ngập ý khinh thường bắt đầu đánh giá.
Mà Lâm Hữu nơi xa theo tới thì lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Con gái rơi, cha nuôi, mẹ bỏ đi, lưu lại di vật.
Đây là kịch bản nhân vật chính gì vậy?
Vẻ mặt của Lâm Hữu càng thêm cổ quái.
- Không cho phép ngươi nói mẹ ta như vậy! Mau trả lại đồ của mẹ ta cho ta!
Bạch Lâm Tuyết tức giận nhìn chăm chú Bạch Nhược.
- Thế nào? Nếu như đã là đồ của dã nữ nhân kia lưu lại cho ngươi thì ta ngược lại càng muốn xem thử nàng đã lưu lại cho ngươi thứ gì?!
Bạch Nhược nói xong thì cầm hộp gỗ giơ lên, chuẩn bị mở nó ra.
Vẻ mặt Bạch Lâm Tuyết quýnh lên, muốn xông lên cướp lại.
Nhưng một giây sau, một tàn ảnh hiện lên, hộp gỗ trong tay Bạch Nhược nháy mắt biến mất.
- Ai?
Nhìn bàn tay rỗng tuếch, Bạch Nhược kinh ngạc một chút, lập tức nhìn xung quanh.
- Nhị tiểu thư cẩn thận!
Những gã sai vặt kia cũng phản ứng rất nhanh, lập tức tiến đến bên cạnh cô ta, gắt gao bảo vệ cô ta.
Cho đến lúc này, bọn hắn mới chú ý tới bên cạnh cha con Bạch Lâm Tuyết, chẳng biết lúc nào đã có thêm một bóng người đang cầm hộp gỗ kia trong tay.
- Ngươi là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của Bạch gia chúng ta!
Vẻ mặt Bạch Nhược trầm xuống, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Hữu.
- Lâm đại ca!
Bạch Lâm Tuyết nhìn Lâm Hữu xuất hiện ở bên cạnh, vừa mừng vừa sợ.
Không ngờ thực lực của hắn lại mạnh như vậy, có thể giành lại đồ từ trong tay Bạch Nhược.
Phải biết, thực lực của mấy gã sai vặt bên cạnh Bạch Nhược cũng không yếu, chí ít đều đạt tới cấp 9, lãnh chúa vừa thức tỉnh bình thường căn bản không phải là đối thủ của bọn hắn.
- Cầm đi.
Lâm Hữu đưa hộp gỗ tới trước mặt cô, hơi hăng hái đánh giá mấy gã sai vặt trước mắt.
Cho dù hắn vẫn còn chưa biết rõ ràng quy tắc thực lực của thế giới này, nhưng hắn đều có thể cảm thấy được một chút thực lực của đối phương, trong lòng cũng không có quá nhiều lo lắng.
Sở dĩ hắn lựa chọn ra tay, trừ trả lại tình cảm của Bạch Lâm Tuyết ra thì chính là muốn xem thử một chút thủ đoạn chiến đấu của người trong Thần Vực, cũng để hắn chuẩn bị tâm lý.
- Không chịu nói à? Vậy thì cho hắn biết thế nào là lễ độ đi!
Thấy Lâm Hữu không để ý đến lời nói của mình, Bạch Nhược lập tức nheo mắt lại, ra lệnh đối với gã sai vặt bên cạnh.
Trong mắt cô ta không có sát ý, càng nhiều hơn là nghiền ngẫm, không ngừng đánh giá Lâm Hữu, người đàn ông đột nhiên xuất hiện bên cạnh của Bạch Lâm Tuyết này.
Mấy cái gã sai vặt liếc nhau, một người đàn ông trong đó một mình đi ra.
Còn rất nói đạo nghĩa giang hồ nha, lại không trực tiếp quần ẩu.
Lâm Hữu hơi kinh ngạc.
Nhưng lập tức, ánh mắt của hắn đã dừng lại.
Bởi vì bên cạnh người đàn đó lại đột nhiên xuất hiện một binh chủng hệ Vong Linh tay cầm liêm đao.


Tên: Lưỡi Hái Tử Thần (truyền kỳ)



Chủng Tộc: Vong Linh (anh hùng)



Cấp độ: Cấp 9 (cấp 6)



Lực lượng: 5560



Thể chất: 5300



Tốc độ: 5730



Tinh thần: 5730



Kỹ năng: Trảm Kích, Hư Hóa, Lưỡi Hái Tử Thần



Thiên phú chuyên môn: Xiềng Xích Câu Hồn



Giới thiệu: Binh chủng có danh xưng là Tử Thần, chiến lực đơn thể không tầm thường, chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ bị câu hồn lấy mạng.

Binh chủng Truyền Kỳ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận