Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 614: Đi Theo Đại Nhân, Dù Ăn Canh Cũng Đủ Cho Chúng Ta Ăn Đến Căng Bụng

Điều này khiến nhóm lãnh chúa mới bên ngoài càng thêm chết lặng, thậm chí bọn họ bắt đầu mơ hồ có chút ghen tỵ.
Vừa ra một tên cấp, giờ lại xuất hiện một tên cấp B.
Bảo đám người phổ biến là cấp E như bọn họ, sống thế nào bây giờ?
Mà trên mặt thanh niên bên kia lại hiện lên một tia khinh thường.
Chỉ là cấp B lại muốn cướp sự nổi bật của hắn ta?
Đúng là không biết trời cao đất rộng.
- Có hứng thú gia nhập công quốc Đại Hoang chúng ta hay không?
Ngay lúc đó, một âm thanh đột ngột vang lên trong đám người.
Đại biểu các công quốc khác vốn đang muốn nói vài câu mời chào thuyết phục, mà nghe giọng nói này, trong lòng lập tức cả kinh, đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy bên ngoài đám người, không biết từ khi nào Lâm Hữu đã đi đến trước mặt thiếu niên, còn có chủ thẩm công quốc Nguyệt Hoa đi theo hắn.
- Là hắn!
- Sao hắn lại đến đây?
Các vị chủ thẩm biến sắc, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
Nhất là mấy chủ thẩm đang chuẩn bị mời chào thiếu niên kia, lại bối rối lui về phía sau nửa bước.
- Các... Các hạ, phàm là chuyện gì cũng nên chú ý tới thứ tự trước sau...
Một chủ thẩm trong đó thật cẩn thận nói.
Lâm Hữu nhìn người này một cái, cười cười:
- Yên tâm, ta sẽ không phá hủy quy củ, có thể mời chào hay không toàn bộ dựa vào bản lãnh của các vị.
Ngay khi có liên quan tới sự phát triển của bản thân trong tương lai mà thiếu niên kia vẫn không quên chị gái của mình.
Lâm Hữu cực kỳ tán thưởng phẩm tính như vậy.
Cho nên cuối cùng hắn vẫn không nhịn được ra tay.
Những vị chủ thẩm kia nghe được hắn nói, chỉ biết cười khổ.
Cho dù mời chào công bằng, bọn họ cũng không có bao nhiêu phần thắng.
Chưa nói tới thực lực bản thân, chỉ tính về quyền lợi được quốc vương ban cho thôi, bên bọn họ đã là phe yếu kém rồi.
Huống chi bọn họ cũng không cho rằng tài nguyên mình mang ra, có thể so sánh được với Lâm Hữu.
Dù sao, đây chính là kẻ hung ác có thể so được với thiên tài mười giới vực lớn!
- Các vị tiền bối, xin hỏi vị kia là...
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, cuối cùng thanh niên cấp A kia cũng không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Hắn...
Một vị chủ thẩm há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng đang chuẩn bị thốt ra lại nuốt trở vào.
Mà phản ứng này, lại khiến trong lòng thanh niên nọ thất kinh.
Một người lại có thể khiến chủ thẩm khác kiêng kị như thế, chẳng lẽ vị kia là nhân vật lớn nào đó?
Vậy vì sao dạng nhân vật lớn này không tung cành ô-liu cho hắn ta?
Ngược lại phải chạy tới mời chào một gia hỏa có cấp bậc thấp hơn?
Nhưng, Lâm Hữu căn bản không để cho mọi người có cơ hội nghĩ nhiều, hắn đã đi vào trước mặt thiếu niên nọ rồi mỉm cười nói:
- Ta có một bằng hữu cấp tám vừa vặn là hệ Nguyên Tố. Nếu ngươi tới công quốc Đại Hoang, ta có thể sắp xếp cho hai chị em các ngươi tới làm thuộc hạ cho hắn, được hắn che chở, còn có thể cho các ngươi chút tài nguyên ban đầu.
- Thật ư?
Hai mắt thiếu niên kia sáng rực lên.
Người này cực kỳ kích động liếc mắt nhìn chị gái mình một cái.
Có lãnh chúa cấp tám che chở, cùng tài nguyên ban đầu, tuyệt đối là cực kỳ có lợi cho giai đoạn phát triển trước mắt của bọn họ.
Ít nhất cũng có thể cam đoan bọn họ sẽ an toàn, không cần lo lắng bị người ta công kích.
Lời này, cơ hồ đã đánh trúng điểm yếu trong lòng thiếu niên.
Bởi vậy thiếu niên ấy chỉ suy nghĩ một chút, đã gật đầu thật mạnh:
- Được, ta muốn gia nhập công quốc Đại Hoang!
-...
Đám chủ thẩm khác đầy mặt hắc tuyến, nhưng giận mà không dám nói gì.
Vì một người mới cấp B mà đắc tội một kẻ hung ác, nghĩ như thế nào cũng thấy không đáng giá, còn không bằng thuận nước đẩy thuyền.
Cứ như vậy, Lâm Hữu thành công mời được một hạt mầm cấp B cho công quốc Đại Hoang, lập tức khiến mấy người phụ trách bên dưới kích động.
- Không hổ là đại nhân, vừa ra tay đã mời được một cấp B!
- Ha ha, chỉ tiêu của chúng ta giảm xuống rồi.
- Ta làm công việc này lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên chiêu mộ được cấp B, không biết đến lúc đó sẽ nhận được khen thưởng gì.
- Thôi đi ngươi, công lao này thuộc về đại nhân, chúng ta có thể đi theo uống ngụm canh là đủ rồi.
- Đi theo đại nhân, dù ăn canh cũng đủ cho chúng ta ăn đến căng bụng.
……………
Trong địa bàn công quốc Đại Hoang.
Lâm Hữu mang theo hai chị em nọ rất nhanh đã đi tới bên cạnh truyền tống.
Sau khi hắn lựa chọn trên giao diện một phen, lấy ra hai tấm giấy chứng nhận di chuyển lãnh địa, đưa tới trước mặt hai người.
- Cầm đi, sau khi đến nơi này, có thời gian nhớ đi tìm lão ca Tông Lỗi ở thành Trung Nguyên một chút, cứ nói là ta giới thiệu đi qua. Đến lúc đó ta sẽ nhờ hắn hỗ trợ quan tâm các ngươi một chút.
- Cảm ơn tiền bối!
- Cảm ơn tiền bối.
Hai chị em ấy cảm kích tiếp nhận giấy chứng nhận, gắt gao nắm trong tay, có vẻ hơi chút kích động.
Trải qua thời gian dài sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, cuối cùng bọn họ cũng có thể an ổn sinh sống rồi, căn bản là không ngăn được niềm vui nở rộ trên gương mặt.
Sau đó, Lâm Hữu lại cho hai chị em này mỗi người 200 ngàn ma năng làm tài chính ban đầu.
Lúc này, hắn mới đưa bọn họ đến cánh cửa truyền tống của công quốc Đại Hoang rồi truyền tống rời khỏi.
Hiện giờ với Lâm Hữu, 200 ngàn ma năng không tính là gì.
Nhưng đối với người vừa tiến lên lãnh chúa cấp sáu, lại là một khoản khổng lồ.
Nhớ lại khi hắn vừa tới đại lục Nguyên Thuỷ, còn vì mấy ngàn ma năng mà phát sầu, mới biết không có tài nguyên khổ tới mức nào.
Có 200 ngàn tài nguyên này, cũng đủ cho hai người ấy chiêu mộ binh chủng, ổn định thế cục lãnh địa.
- Được rồi, tiếp tục công việc đi.
Hai người kia vừa rời đi, Lâm Hữu lập tức nói với mấy thủ hạ đang vây quanh đó.
Sau đó các vị trí công tác bắt đầu hào hứng khua chiên gõ mõ rùm beng, tiếp tục cho lãnh chúa mới còn lại tiến hành khảo nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận