Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 308: Một Trăm Năm... Cuối Cùng Lại Có Người Tới Nơi Này...

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Hữu chưa kịp hỏi tin tức về chiến trường này.
Nhìn Nhện… không đúng, Vương phi trước mắt đã hoàn toàn mất đi sự sống, khiến trong lòng hắn vô cùng phức tạp.
Thực hiển nhiên, ngay trước khi tai họa ập tới, quốc vương công quốc Đại Nhạn đã dự cảm được nguy hiểm lần này, ngài ấy đã lấy cớ đuổi Vương phi ra khỏi hoàng cung, muốn bảo vệ cô ấy an toàn.
Lại không nghĩ tới, Vương phi kia không chịu rời khỏi, lại ở ngay lúc tai họa bùng nổ, vẫn luôn hiểu lầm quốc vương, sinh ra oán niệm mãnh liệt cuối cùng biến dị thành quái vật. Tiếp sau đó, cô vẫn một mực canh giữ bên trong ngự hoa viên.
Có lẽ ngự hoa viên này là nơi hai người bọn họ thường xuyên tới...
Lâm Hữu khẽ thở dài một tiếng rồi cất ngọc bội kia thật cẩn thận.
Vừa lúc này, hai người Lạc Lỗi đi ra ngoài nhặt nhạnh lợi lộc cũng theo Linh Tịch cùng trở về, trên mặt đều lộ ra vẻ vui sướng.
- Thế nào? Có thu hoạch gì không?
Lâm Hữu hỏi.
- Ừm, vừa vặn gặp phải hai kẻ còn lưu lại một hơi, đều bị chúng ta giải quyết rồi.
Lạc Lỗi vội vàng trả lời, trong giọng nói có chút kích động không thể che dấu.
Sau khi đánh chết lãnh chúa kia, ma năng của hắn đã tăng lên hơn 200 ngàn.
Nếu đoạn thời gian trước, đây là con số hắn không dám tưởng tượng.
Chỉ cần có số ma năng này, sau khi hắn trở về, chắc chắn có thể phát triển lãnh địa cực kỳ thuận lợi, chờ tới Chiến Trường Vạn Giới lần tiếp theo, cũng có thể đứng vững gót chân.
- Giải quyết xong là được, chuẩn bị một chút, chúng ta cũng nên xuất phát.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.
Sở dĩ hắn cho hai người bọn họ tài nguyên, cũng chỉ là thuận tay thôi, chẳng có mục đích gì khác. Suy cho cùng, chút ma năng đó cũng chẳng là gì với hắn.
Cho nên rất nhanh, bọn họ lại tiếp tục rời đi.
Mang theo hàng trăm hàng ngàn binh chủng, chậm rãi di chuyển trong hoàng cung, quét sạch Zombie ven đường, cũng thuận tiện bổ sung số lượng Hoa Bất Tử một chút.
Dù sao vừa rồi đã tổn thất nhiều như vậy.
Nhưng Lâm Hữu lại không biết, lúc này ở hướng Tây Nam hoàng cung, có một đội ngũ trực tiếp buông tha tranh đoạt bảo vật, còn nhân lúc bọn họ tranh đoạt bảo vật, đã đi vào chỗ sâu trong hoàng cung.
Hiện giờ khoảng cách giữa bọn họ và đóa Hoa Bỉ Ngạn kia, chỉ cỏn chừng bảy, tám km mà thôi.
- Ha ha, đám ngu ngốc kia tuyệt đối không nghĩ đến, chúng ta sẽ đuổi tới nơi này nhanh như vậy.
- Phỏng chừng bây giờ bọn họ vẫn đang liều mạng tranh đoạt bảo vật chiến trường?
- Liều mạng đi liều mạng đi, liều mạng càng lâu càng tốt. Tuy bảo vật chiến trường trân quý, nhưng so sánh cùng thứ kia, nó không là gì hết.
- Hăng hái hơn chút nữa đi, phía trước chính là đại điện Kim Loan.
Một tiếng hô hoán vang lên, mấy người bọn họ tiếp tục mang theo binh chủng một đường vượt mọi chông gai, tiêu diệt Zombie.
Thực lực của bọn họ không kém, cơ hồ bên cạnh mỗi người đều có một binh chủng cấp tám, binh chủng còn lại đều đạt tới cấp bảy.
Kể cả khi ngẫu nhiên đụng tới Zombie cấp tám, nó cũng bị bọn họ hợp lực xử lý, cơ bản không gây ra bao nhiêu trở ngại, ngăn cản được bước chân bọn họ.
Cứ như vậy một đường đi về phía trước, mãi cho đến khi mặt trời dần ngả về Tây, cuối cùng tòa đại điện rộng lớn bị rễ cây màu xám trắng bao trùm cũng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Chỉ thấy ba chữ “Điện Kim Loan điện” to lớn, treo cao cao phía trên cửa điện.
Nơi này là tòa đại điện chuyên dùng cho bao đời quốc vương vào triều sớm, cũng là cung điện lớn nhất trong hoàng cung.
Đứng từ xa xa nhìn lại, cũng có thể cảm nhận được một cỗ đại khí trang trọng không gì sánh kịp, hoàn toàn khác biệt với những kiến trúc khác, áp bách khiến người không thở nổi.
Mấy lãnh chúa kích động không thôi, bọn họ nhìn Hoa Bỉ Ngạn phía trên Kim Loan điện, cả dị tượng mây đen không ngừng hội tụ trên bầu trời, kể cả ngốc đến mấy cũng biết bảo vật giấu đang được giấu bên trong đại điện Kim Loan này.
- Đi! Chúng ta nhanh vào xem, chắc chắn thứ kia đang ở ngay trong này, tuyệt đối không được cho người giới vực khác giành trước.
Nói xong, bọn họ đều triệu tập binh chủng đến bên người, quét sạch tất cả Zombie bên ngoài cửa chính Kim Loan điện, sau đó bước lên một đoạn cầu thang, chậm rãi đi vào bên trong đại điện.
Thế nhưng khi bọn họ ôm tâm lý kích động vô cùng, xuyên qua cửa điện to lớn nọ, đi vào thăm dò bên trong, lại phát hiện một bóng dáng cao ngạo mặc long bào đang ngồi bên trên long ỷ, yên lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.
- Một trăm năm... Cuối cùng lại có người tới nơi này...
Âm thanh xa xưa mà trầm thấp, quanh quẩn bên trên đại điện.
Mấy lãnh chúa thay đổi sắc mặt, đều kinh ngạc nhìn kia bóng dáng chậm rãi đứng lên khỏi long ỷ.
Sau khi đám lãnh chúa ấy nhìn được tin tức trên giao diện vừa bắn ra trước mặt mình, một đám lại chấn động tâm thần, vô cùng kinh hãi.
Giống như vừa nhìn thấy một tồn tại khủng bố nhất thế gian.
- Mười...
- A ——
Trong nháy mắt, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền khắp trong ngoài cung điện.
Lúc này, đại điện Kim Loan vừa trở nên ầm ĩ vì tiếng tranh cãi khi bọn họ xâm nhập vào, lại trở nên yên tĩnh xuống, thật giống như cho tới bây giờ vẫn chưa từng có ai xuất hiện.
Trong mơ hồ, còn có thể nhìn thấy một khối cổ thi thể bị rễ cây màu xám trắng kéo lên phía trên cung điện, không ngừng hút máu tươi.
Hoa Bỉ Ngạn phía trên đại điện, cũng trở nên càng thêm tươi đẹp.

Bên kia.
Bước sang buổi chiều, mấy người Lâm Hữu và lãnh chúa giới vực khác, đều cơ bản đã bước vào khu vực gần điện Kim Loan.
Chẳng qua tốn khá nhiều tranh đoạt bảo vật chiến trường, cho nên bọn họ chậm trễ không ít tiến độ.
Mãi cho đến khi sắc trời bắt đầu tối, bọn họ vẫn chưa thể vượt qua vòng vây Zombie, đi đến trước mặt điện Kim Loan.
Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì, càng vào buổi tối, Zombie cấp tám càng trở nên nhiều hơn, không thể một đường nhanh chóng xông qua bọn chúng.
- Xem ra chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm ở gần cung điện trước rồi tiếp tục hành động sau.
Nhìn Hoa Bỉ Ngạn thật lớn đã gần trong gang tấc, Lâm Hữu nói với hai người Lạc Lỗi bên cạnh.
Sau khi trời tối, Zombie hành động năng lực hội lược có tăng lên, nhưng lại phải đề phòng tùy thời có thể xuất hiện Zombie cấp tám đánh lén, hành động đứng lên thật sự quá mức nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận