Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 458: Hắn Đã Mắc Sai Lầm Cực Kỳ Lớn

Ánh mắt Lâm Hữu rùng mình, đại đao chắn ngang trước người, chuẩn xác đánh văng mũi tên kia ra, nhưng không tìm thấy bóng dáng của đối phương, xem ra người này am hiểu ẩn nấp.
Đây cũng là lý do vì sao hắn lại lựa chọn sân bãi có địa hình rừng rậm.
Bởi vì nơi này ngoại trừ binh chủng Thực Vật có ưu thế, còn có thể mượn dùng cây cối ngăn cản một bộ phận tầm mắt, không cho người bên ngoài biết hắn có thể sử dụng lực lượng quy tắc.
Chỉ cần hắn cẩn thận một chút, kể cả khi bị nhìn thấy, người ta cũng lầm tưởng rằng đây là kỹ năng của binh chủng.
Nghĩ đến đây, hắn vẫy tay một cái, triệu hồi Linh Tịch tay cầm pháp trượng ra.
- Phốc.
Một tiếng cười nhẹ, vang lên từ đằng sau cây cối.
Vốn tưởng rằng xuất hiện đối thủ cường đại, kết quả đối phương lại triệu hồi Hoa Tinh, một loại binh chủng trị liệu?
Phải biết rằng, sau khi đã vào đấu trường chỉ được triệu hồi một binh chủng duy nhất và không được quyền thay đổi!
……….
Hà Lương cảm thấy hôm nay hắn cực kỳ may mắn.
Vừa vào đây đã gặp hai đối thủ yếu hơn mình.
Một tên hồi nãy còn may.
Ít nhất cũng giao thủ cũng hắn mười hiệp trong rừng rậm mới bị hắn đánh bại.
Lần này thì hay rồi, vừa lên đã trực tiếp triệu hồi một binh chủng trị liệu?
Rõ ràng đến tặng không mà, khiến cho hắn thiếu chút nữa không nhịn được đã bật cười thành tiếng, trong lòng có chút khinh thường.
Nhưng xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn không bại lộ hành tung của mình.
Vừa rồi một chút không nhịn được kia, đã bị đối phương biết phương vị đại khái, cần phải nhanh chóng tìm vị trí ẩn thân mới được.
Nghĩ đến đây, Hà Lương mang theo Thợ Săn Hiệp Khách của hắn lặng yên lui về phía sau, sau đó từ hướng xa xa bên cạnh, từ từ lại gần Lâm Hữu, tìm kiếm cơ hội xuống tay.
Binh chủng của hắn chính là Tinh Linh Hiệp Khách hệ Hình Người, am hiểu nhất là ẩn nấp và chiến đấu trong rừng.
Người bình thường không dễ dàng tìm được tung tích chứ đừng nói tới chuyện đánh bại nó.
Đây cũng là nguồn gốc của sự tự tin trong lòng Hà Lương.
Bởi vì binh chủng của hắn đã chuyển hóa thành anh hùng, thức tỉnh thiên phú chuyên biệt ẩn nấp rồi.
Hắn không dám nói tới những loại địa hình khác, nhưng ở khu vực rừng rậm, Hà Lương hắn tuyệt đối có chỗ cắm dùi!
Ôm phần tự tin này, hắn cũng rất nhanh đi vào bên trên một gốc đại thụ cách Lâm Hữu không đầy năm mươi mét.
Ánh mắt ra hiệu, Tinh Linh Hiệp Khách bên người hắn kéo căng cung tiễn trong tay, nhắm thẳng giữa lưng Lâm Hữu.
Sưu!
Lại là mũi tên cắt qua không khí, bắn nhanh tới, hơn nữa khí thế còn hung hiểm hơn mấy lần so với mũi tên hồi nãy, thậm chí còn mơ hồ xuất hiện ảo ảnh.
Đúng là kỹ năng sở trường của binh chủng này, Mũi Tên Huyễn Ảnh!
Vừa tăng lên uy lực cung tiễn vừa khiến mũi tên sinh ra ảo ảnh, kẻ khác khó có thể phân rõ hư thật, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Chỉ trong giây lát, mũi tên xé gió, đi vào phía sau Lâm Hữu.
Không ngờ, lúc này Linh Tịch bên người Lâm Hữu đột nhiên xoay người lại, Bụi Gai Quấn Quanh trực tiếp quấn lấy mũi tên, ngăn cản thế công của nó.
Trong lòng Hà Lương cả kinh, không nghĩ tới binh chủng của Lâm Hữu lại phản ứng mau lẹ như vậy.
Một kích không trúng, Hà Lang lập tức mang theo Tinh Linh Hiệp Khách nhảy lên cây khác, muốn chạy trốn tìm cơ hội tiếp tục.
Thế nhưng giây tiếp theo, vô số Gai Gỗ đột nhiên trồi lên trên cây đại thụ hắn đang đứng.
- Cái gì?
Hà Lương quá sợ hãi, hắn lập tức nhảy lên một cây khác, không chút do dự lao nhanh về nơi khác, trốn vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Trên mặt đã không còn thoải mái như hồi nãy nữa, ngược lại có một tia kinh hồn không bình tĩnh nổi.
Hình như Hoa Tinh của đối phương không quá giống những gì hắn dự đoán.
Nó lại có thủ đoạn công kích tầm xa kiểu này!
Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng đúng lúc, chỉ sợ đã sớm bị đám Gai Gỗ này xuyên thủng thân thể, không chết cũng tàn.
- Ẩn nấp!
Không chút chần chờ, trên người Tinh Linh Hiệp Khách bên cạnh hắn dao động một đợt, thân hình hai người dần dần hòa thành một thể với hoàn cảnh chung quanh, đảo mắt một cái đã biến mất không thấy.
- Chuyện gì vậy? Với thiên phú chuyên biệt của binh chủng Hà Lương, sao nhanh như vậy đã bị ép ra tới đây?
Ở biên ngoài đấu trường, bên trên khán đài của đại lục Tam Nguyên.
Mấy lãnh chúa lộ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn chiến đấu giữa Lâm Hữu và Hà Lương xa xa.
Tuy một kích hồi nãy, bọn họ nhìn không rõ lắm, nhưng có thể thấy sắc mặt Hà Lương đại biến, nhanh chóng lui ra ngoài, thậm chí còn bị ép sử dụng năng lực chuyên biệt của binh chủng anh hùng, ẩn nấp vào trong rừng, làm cho bọn họ khó hiểu.
- Hoàn cảnh rừng rậm chính là địa hình chiến đấu mà Hà Lương am hiểu nhất, một chọi một, ngay cả chúng ta cũng không thể làm gì hắn, chẳng lẽ đã gặp phải cường địch?
- Hình như là một lãnh chúa hệ Thực Vật mang theo binh chủng Hoa Tinh.
- Hoa Tinh? Không phải đó là binh chủng trị liệu chỉ biết triệu hồi Thụ Ma sao?
- Đây cũng là chỗ ta thấy lạ, theo lý thuyết Hà Lương không nên bị một binh chủng phụ trợ bức đến loại tình trạng này.
- Mau nhìn! Bọn họ lại giao thủ!
Đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Chỉ thấy ở giữa sân, cả người Hà Lương đều là máu xuất hiện ở biên giới rừng rậm, vẻ mặt sợ hãi trốn ra bên ngoài.
Phía sau một đợt nổ tung ầm ầm, hai Thụ Ma với hình thể khổng lồ đang khua bay cây cối, đuổi theo không bỏ.
Bên trên không trung, lại có lá cây bay múa đầy trời, hóa thành từng đường lưu quang sắc bén, phóng thẳng về phía hắn.
- Ta, ta nhận thua!
Hà Lương quay đầu lại hoảng sợ hô to, trên mặt đã sớm không còn vẻ kiêu ngạo hồi nãy, vì hắn phát hiện chính mình đã sai lầm rồi.
Hơn nữa sai lầm cực kỳ lớn: Này… Móa nó căn bản không phải là một con Hoa Tinh bình thường.
Mà là một con quái vật!
Một con quái vật trăm phần trăm!
Thuộc tính của Thụ Ma do nó triệu hồi ra mạnh hơn Thụ Ma bình thường rất nhiều, lại có công kích tầm xa trong phạm vi lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận