Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 275: Kỷ Vân Sương Lại Đến

Đúng vậy!
Lúc này, lãnh địa của hắn đã sớm thỏa mãn tất cả điều kiện để thăng lên cấp bảy.
Chỉ là hắn không nóng lòng thăng cấp mà thôi.
Dù sao với thực lực hiện tại của hắn, đối phó với cấp bảy bình thường còn được, bảo hắn đối phó với đám lãnh chúa cấp bảy đã thăng cấp thật lâu, hắn vẫn không hề nắm chắc.
Huống chi Chiến Trường Vạn Giới là một nơi quần hùng hội tụ, bước vào nơi đó, không chỉ có duy nhất một địch nhân.
Hắn lại không hề tự đại tới mức cho rằng chỉ dựa vào một binh chủng cấp tám có thể quét ngang hơn trăm hơn một ngàn lãnh chúa giới vực khác, sau đó từ trong tay bọn họ cướp được bảo vật chiến trường.
Càng đừng nói tới chuyện cướp được Bảo Châu Tín Ngưỡng xuất hiện cuối cùng kia.
Cho nên hắn vẫn quyết định không thăng cấp. Cứ bước vào bên trong chiến trường cấp sáu đi kiếm một mớ tài nguyên và bảo vật, củng cố căn cơ một chút rồi mới thăng lên cấp bảy.
Làm như vậy, hắn cũng có nắm chắc hơn một ít giành được thắng lợi trong cuộc đại chiến hai giới gần kề.
- Chỉ còn nửa tháng mà thôi...
Lâm Hữu thì thào tự nói, ánh mắt dần dần trở nên sâu lắng.
Sau nửa tháng, không biết sẽ có bao nhiêu người chết bên trong Chiến Trường Vạn Giới.
………..
- Lâm Hữu, ngươi có ở bên trong lãnh địa không?
Đang lúc Lâm Hữu xem xét thuộc tính của Thanh Đằng, đột nhiên nghe thấy một tiếng hô truyền tới từ bên ngoài.
- Sao cô ấy lại đến đây?
Lâm Hữu nghi hoặc ngẩng đầu.
Hắn xuyên qua cảm giác của Rồng Yêu Vương trên bầu trời, đã trực tiếp nhìn thấy đám người lạ ở bên ngoài lãnh địa, chẳng phải đó là Kỷ Vân Sương ư?
Không nghĩ nhiều, hắn lập tức tắt đi giao diện, vội vàng rời khỏi lãnh địa đi ra bên ngoài.
Vừa xuyên qua rừng rậm dây leo, hắn đã nhìn thấy Kỷ Vân Sương mặc khôi giáp chiến bào đang đứng nơi đó, bên người cô chỉ có mấy binh chủng Thiên Sứ thôi.
- Sao đột nhiên ngươi lại chạy đến lãnh địa của ta?
Lâm Hữu kỳ quái hỏi.
Con gái của quốc vương thật ngang tàng, loại truyền tống cự ly xa hao phí cực nhiều tài nguyên này mà cô nói dùng là dùng ngay.
- Chẳng lẽ ta không được tới đây ư?
Kỷ Vân Sương liếc mắt nhìn hắn:
- Còn không phải vì lâu nay ngươi không chịu tới chủ thành sao? Cho nên ta chỉ có thể sử dụng tài nguyên của mình truyền tống tới đây thôi.
- Ách... Hình như cũng đúng, gần đây ta luôn bận rộn phát triển lãnh địa, không rảnh tới chủ thành, nói như vậy ngươi tìm ta có việc?
- Ừm, ở nơi này của ngươi có Người Lùn. Gần đây cha ta vừa cho một khối tài liệu cấp chín, ta muốn qua hỏi một chút xem Người Lùn ở chỗ ngươi có thể chế tạo được hay không?
Nói xong, Kỷ Vân Sương lấy ra một mảnh mai rùa màu băng lam từ trong không gian cá nhân.
Trong giây lát, nhiệt độ bốn phía lập tức giảm xuống, tựa như tuyết bay giữa tháng sáu, khiến cho Lâm Hữu không nhịn được rùng mình một cái, con ngươi cũng dần dần nở to ra.
- Đây là...
- Mai của Rùa Huyền Băng cấp chín, ta muốn dùng nó để tạo ra một kiện hộ giáp.
- Cha ngươi là quốc vương, chẳng lẽ bên trong lãnh địa không có thợ rèn cấp chín sao?
Lâm Hữu không nhịn được hỏi.
Lấy thực lực thống trị một quốc gia của Kỷ Tinh Hà, không dám chắc có thể mời chào thợ rèn cấp mười, nhưng ít nhất trong số thuộc hạ cũng có thợ rèn cấp chín mới đúng.
- Quả thật có một người, nhưng bây giờ hắn đang chế tạo trang bị cho đám thuộc hạ lãnh chúa cấp chín của cha ta, phải đợi thật lâu mới được.
Kỷ Vân Sương quệt quệt miệng.
Cô không muốn dựa vào thân phận con gái của quốc vương để cứng rắn chen ngang, như vậy có chút cảm giác được cưng chiều mà ngang ngược.
Hơn nữa cô còn nghe nói tài nghệ rèn của Người Lùn nhất tộc lợi hại hơn rất nhiều so với thợ rèn nhân tộc, nếu có thể mời được bọn họ hỗ trợ vậy không còn gì tốt hơn.
Đương nhiên, cô cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Dù sao Lâm Hữu chỉ là một lãnh chúa cấp sáu, muốn mời chào được thợ rèn Người Lùn cấp chín cống hiến cho hắn không quá dễ dàng, cho nên cô chỉ ôm tâm lý thử thời vận tới đây mà thôi.
Thế nhưng giây tiếp theo, lời nói của Lâm Hữu lại khiến cô kinh sợ:
- Người chỗ ta có thể tạo ra, nhưng chắc phải cần một chút thời gian.
- Có thể tạo ra?
Kỷ Vân Sương trừng lớn đôi mắt đẹp.
- Chắc có thể, nhưng ta phải báo trước cho ngươi, bình thường gia hoả kia không dễ dàng hỗ trợ làm trang bị cho người khác, hắn có hỗ trợ ngươi hay không, ta cũng không bảo đảm được.
- Không sao đâu, ngươi cứ dẫn ta đi gặp hắn là được, ta có cách mời hắn hỗ trợ.
- Ngươi xác định?
Lâm Hữu ngạc nhiên.
- Xác định.
Khóe miệng Kỷ Vân Sương lộ ra một tia giảo hoạt.
- Được rồi, ngươi cứ chờ ở đây một chút, ta trở về lấy thứ này rồi cùng ngươi qua đó.
- Được.
Nói xong, Lâm Hữu xoay người đi vào bên trong rừng rậm dây leo phía sau rồi biến mất không thấy.
Mãi cho tới lúc này, Kỷ Vân Sương mới chú ý tới rừng rậm chung quanh Đại Thụ Sinh Mệnh trước mắt và lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Phiến rừng rậm này...
Dường như lớn hơn trước kia?
Nếu cô nhớ không lầm, dường như trước kia phạm vi của nó chỉ chừng 500 mét thôi?
Vậy mà bây giờ nhìn thoáng qua đã thấy phạm vi của nó không chỉ là 500 mét rồi, hơn nữa hình như dây leo còn nhiều hơn.
Chẳng lẽ nói...
Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì rồi chợt nhìn về phía bản thể Thanh Đằng đang xoay chung quanh Đại Thụ Sinh Mệnh xa xa, cùng với đóa hoa tươi màu máu trên đỉnh Đại Thụ Sinh Mệnh.
Cấp tám!
Binh chủng này của Lâm Hữu đã lên tới cấp tám!
Khó trách khi cô vừa tới nơi này vẫn luôn cảm thấy có chỗ không đúng, cuối cùng bây giờ đã phản ứng lại rồi, nhưng trong lòng cô cũng trực tiếp xuất hiện nỗi khiếp sợ nhè nhẹ.
Cô đã từng hợp tác chiến đấu với Lâm Hữu vài lần, coi như cực kỳ hiểu biết với binh chủng Thanh Đằng này.
Lúc nó còn ở cấp bảy, đã có thể dựa vào thực lực bản thân chống lại cấp tám, có thể nói là một quái vật cực kỳ khủng bố.
Bây giờ nó lại lên cấp tám rồi, chẳng lẽ…?
- Làm sao vậy? Tự dưng đứng ngẩn người tại chỗ.
Lúc này, giọng nói của Lâm Hữu lại vang lên, hắn đã lấy xong thứ mình cần và đi ra bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận