Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 727: Tranh Đoạt Quả Bản Nguyên (1)

Mấy cấp chín còn lại đều đứng một bên xem diễn, không định ra tay.
Bởi vì trong mắt bọn họ, đối phó một lãnh chúa cấp tám căn bản không cần nhiều người ra tay, nếu làm như vậy ngược lại đã đánh mất thân phận Giới Vô Tướng bọn họ.
Dù vậy, người đàn ông trung niên đó cũng không phải đối tượng Lâm Hữu có thể đối phó được.
Tuy trong lòng hắn khó chịu nhưng vẫn yên lặng lùi về phía sau, chuẩn bị cưỡi lên Rồng Yêu Đế thoát khỏi nơi này.
- Muốn ức hiếp người của đại lục Nguyên Thủy chúng ta, đã được chúng ta đồng ý chưa?
Không ngờ, đột nhiên lúc này một âm thanh vang lên.
Bên trên một mảnh đất trống cách đó không xa, một đội lãnh chúa cấp chín chậm rãi đi tới, chắn trước mặt Lâm Hữu.
Lâm Hữu tập trung nhìn vào: Đây lại là đội ngũ lãnh chúa Giới Nguyên Thủy!
………..
- Trầm Xuân Phong! Sao ngươi lại ở trong này?
Mấy lãnh chúa cấp chín thế giới Vô Tướng nhìn mấy người ngăn ở trước mặt Lâm Hữu, sắc mặt lập tức trầm xuống, trực tiếp xích lại gần nhau.
- Quá nực cười, ngươi đã ức hiếp lên đầu lãnh chúa Giới Nguyên Thủy chúng ta, còn hỏi ta vì sao lại ở chỗ này? Có phải đầu ngươi bị nước vào hay không?
Hiển nhiên lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy được gọi là Trầm Xuân Phong có quen biết đối phương, trong giọng nói đầy ý đầy trào phúng.
- Hắn là người của Giới Nguyên Thủy các ngươi?
Trong lòng người đàn ông trung niên thầm cả kinh, không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Hữu nhiều hơn một cái.
- Làm sao? Đúng thì làm sao? Muốn đánh nhau ư?
Trầm Xuân Phong tiến lên trước một bước, bày ra tư thế người gây sự.
Mấy đồng đội bên người cũng đi lên đứng hai bên trái phải cạnh hắn, làm tốt chuẩn bị tùy thời ra tay, không khí bốn phía chuyển biến đột ngột.
- Người anh em đừng sợ, có chúng ta ở đây, bọn họ không ức hiếp được ngươi.
Vị nữ lãnh chúa duy nhất trong đội ngũ nhẹ nhàng nói với Lâm Hữu.
Hiện tại, lãnh chúa cấp chín phe bọn họ hơn Giới Vô Tướng bên kia một người, dù thực sự xảy ra chiến tranh, có hại cũng là phe đối diện.
Cho nên có thể nói là có chỗ dựa vững chắc, hoàn toàn không lo lắng sẽ rơi xuống hạ phong.
Mấy cấp chín Giới Vô Tướng tự nhiên cũng biết đạo lý này.
Tuy bọn họ không cam lòng, nhưng vẫn không muốn hao tổn binh chủng của mình ở khi mấu chốt này.
- Hừ! Chúng ta qua bên kia xem!
Cuối cùng, người đàn ông trung niên nọ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mang theo binh chủng xoay người rời đi.
Mà Quách Trung Hiền bên người đối phương cũng vội vàng đi theo, không dám ở lâu, mà trước khi đi, còn liếc mắt nhìn Lâm Hữu một cái thật sâu.
Một hồi mâu thuẫn được hóa giải dễ dàng như vậy.
Mãi cho đến khi bọn họ đi xa rồi, lúc này Trầm Xuân Phong mới xoay người lại nhìn về phía Lâm Hữu.
- Thế nào? Không sao chứ?
- Không sao, tạ ơn các vị lão ca đại tỷ đã ra tay trợ giúp.
Lâm Hữu cảm kích nói.
Loại tình huống vừa rồi, nếu không có đám người Trầm Xuân Phong xuất hiện, phỏng chừng hắn chỉ có rời khỏi, không công mất đi cơ hội cướp đoạt quả Bản Nguyên.
- Ha ha, nói vậy làm gì, đồng tộc gặp nạn, chúng ta đâu thể ngồi yên mặc kệ? Ngược lại ngươi, mới cấp tám đã chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, phải cẩn thận chút mới được.
Trầm Xuân Phong nhắc nhở.
Thoạt nhìn đối phương mới hơn bốn mươi tuổi, quả thật là lão tiền bối của Lâm Hữu.
Lâm Hữu gật đầu đáp:
- Ta đã biết
- Vậy được, chúng ta đi trước, đợi lát nữa khi chiến đấu khai hỏa chúng ta cũng không có thời gian bận tâm đến ngươi, chính ngươi cẩn thận đi.
Với đám người Trầm Xuân Phong, thay Lâm Hữu giải vây chỉ là hành động tiện tay mà thôi.
Cho nên bọn họ cũng không ở lâu, nhắc nhở một tiếng rồi mang theo binh chủng rời đi, tới gần Đại Thụ Bản Nguyên.
Lâm Hữu nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, yên lặng nhớ kỹ từng người, thầm ghi nhớ phân nhân tình này.
- Mau nhìn! Bắt đầu kết quả rồi!
Đúng lúc này, một tiếng thét kinh hãi vang lên trong đám người.
Mọi người vốn đang nói chuyện phiếm, lập tức nhìn về phía Đại Thụ Bản Nguyên, một đám đều hiện lên nét mặt căng thẳng.
Chỉ thấy trên nhánh cây Đại Thụ Bản Nguyên cao tới hơn một ngàn mét kia, bỗng nhiên sáng lên một mảng lớn hào quang, rơi ánh sáng màu xanh đầy trời rơi xuống dưới.
Cảnh tượng mộng ảo đó lại khiến đám người hô nhỏ một đợt.
Khí tức sinh mệnh vốn đang tự do phiêu lãng bốn phía, đã nhanh chóng hội tụ về phía Đại Thụ Bản Nguyên, cuối cùng bên trên nhánh cây mỗi một phương hướng đã ngưng kết thành rất nhiều nhiều lá trái cây màu xanh đen.
Từ xa xa nhìn lại, giống như từng quả nhân sâm trên cây, vừa thần thánh vừa hùng vĩ.
- Đây là quả Bản Nguyên ư?
Lâm Hữu ngẩng đầu, nhìn thấy những quả cây dần dần thành hình, đếm được gần trăm quả.
Thoạt nhìn rất nhiều, nhưng muốn chia đều cho tất cả lãnh chúa đang có mặt ở đây, lại biến thành cục diện có nhiều nữa vẫn thiếu.
Hơn nữa trong vài phút ngắn ngủi này, xung quanh lại có không ít lãnh chúa nghe tin đi tới, gia nhập vào đội ngũ tranh đoạt, làm cho không khí nơi này càng thêm giương cung bạt kiếm.
Mà tất cả lãnh chúa cấp tám như Lâm Hữu, đều lui đến biên giới, tìm thời cơ ra tay.
- Đến rồi!
Trong đám người lại vang lên một tiếng hét.
Khiến nhóm lãnh chúa cấp chín đang chờ đợi chấn động tinh thần, lập tức triệu hồi tất cả binh chủng của mình, bày ra tư thế như lâm đại địch.
- Oanh!
Rất bất ngờ, một cột sáng thật lớn phóng lên cao, bao phủ Đại Thụ Bản Nguyên ở bên trong.
Cuối cùng, tất cả quả Bản Nguyên cũng hấp thu đủ khí tức sinh mệnh, hoàn toàn chín, một đám bong ra từng mảng rồi từ trên cây rớt xuống bên dưới.
Vốn dĩ Lâm Hữu đang không rõ vì sao đám lãnh chúa cấp chín không trực tiếp xông lên chém giết, nhưng giây tiếp theo hắn đã hiểu được.
Bởi vì sau khi quả Bản Nguyên này bong ra từng mảng, chúng đột nhiên nở rộ ra ánh sáng chói mắt.
Sau đó nhanh chóng sinh trưởng trên không trung, dài ra vô số rễ cây dây leo, có vài trường hợp mười quả tiến hành kết hợp, nở rộ ra tia sáng càng thêm chói mắt.
Cuối cùng chúng biến thành từng con quái vật khủng bố có ngoại hình thực vật, cao chừng mấy chục mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận