Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 121: Hắn Có Thể Thừa Cơ Đi Vơ Vét Chút Chỗ Tốt?

Nếu như quả thật có thể, vậy hắn thì thật kiếm lời lớn.
Lâm Hữu cũng có nghĩ qua, tiếp tục sử dụng đột biến đối với gốc Cỏ Xanh Vô Biên này.
Nhưng cân nhắc đến Cỏ Xanh Vô Biên có ba kỹ năng, xác suất lưu lại mọc thêm vô hạn quá thấp, mà hiện tại chỉ có một gốc Cỏ Xanh Vô Biên, lỡ đột biến xong lại không còn thì sao.
Hắn cũng chỉ đành tạm thời từ bỏ quyết định này.
Đóng lại giao diện thuộc tính, lập tức để Cỏ Xanh Vô Biên sử dụng kỹ năng mọc thêm.
Một giây sau, một đám cỏ nhỏ kia nhanh chóng phân liệt, lan tràn ra bốn phía, sau đó trực tiếp bao trùm toàn bộ lãnh địa!
Thông qua liên hệ tinh thần, Lâm Hữu thậm chí có thể cảm giác được đó cũng không phải cực hạn của nó, chỉ vì tiếp tục mọc thêm phải tiêu hao quá nhiều năng lượng, cho nên mới ngừng lại.
Lâm Hữu vẫn vô cùng ngạc nhiên đối với kết quả này.
Một bãi cỏ không thu hút chút nào như vậy, khi đối địch tuyệt đối có thể đưa đến tác dụng đánh bất ngờ.
Sau đó hắn lại thử kỹ năng Cứng Đờ của Cỏ Xanh Vô Biên một chút, uy lực yếu hơn các thực vật còn lại một ít, nhưng cũng mạnh mẽ hơn cấp 5 nhiều.
Có lẽ đây là cái giá để nó có thể mọc thêm vô hạn.
Sau đó, Lâm Hữu lại tiếp tục đột biến thực vật còn lại.
Nhưng tiếc nuối là, sau đó ngoại trừ một Chiến Sĩ Xương Rồng Tròn ra thì không còn xuất hiện binh chủng mới.
Mà binh chủng chiến đấu cấp 6 của hắn cũng từ năm mươi tăng lên tới sáu mươi bảy, so với lúc vừa tới thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Nếu như lúc trước hắn lấy thực lực như vậy buông xuống đại lục Nguyên Thủy thì cũng sẽ không đến mức bị phân phối đến nơi hoang vu xa xôi như thế.
Cười khổ một tiếng, Lâm Hữu thuận thế ấn mở xếp hạng nhìn một chút.
Vẫn như trước không thể chen vào trước mười ngàn.
Xem ra những người này trên bảng xếp hạng có nhiều binh chủng cấp 6 hơn hắn.
Phải biết, binh chủng của hắn nhiều hơn binh chủng của người khác một kỹ năng, chiến lực khẳng định cũng mạnh hơn rất nhiều, nhưng như vậy cũng không cách nào chen vào bảng xếp hạng, đủ để chứng minh điểm ấy.
Nhất là mấy tên xếp hạng đầu, từ ngày hắn đến công quốc này đến nay vẫn đứng vững bất động, thực lực có thể thấy được chút ít.
Lập tức, Lâm Hữu lại ấn mở kênh nói chuyện khu vực, phát hiện trong này đã có thêm rất nhiều lãnh chúa vừa buông xuống đang trò chuyện náo nhiệt.
- Các huynh đệ, có ai được phân phối đến gần Đại Hoang Lĩnh hay không? Cùng nhau hợp tác làm phát triển nào.
- Mẹ nó, ngươi trực tiếp bại lộ vị trí lãnh địa mình như vậy sao? Dũng cảm như thế?
- Đại Hoang Lĩnh? Đó hình như là một lãnh địa phụ thuộc một vị lãnh chúa cấp 7?
- Lãnh chúa cấp 7? Khó trách, có lãnh chúa cấp 7 che chở, ai dám gây sự?
- Ta cũng ở gần Đại Hoang Lĩnh, nói chuyện riêng đi.
- Hâm mộ có thể phân phối đến dưới tay lãnh chúa cấp 7, giống ta cũng chỉ phân đến một tòa thành nhỏ trong một ngọn núi.
- Thật hâm mộ, kinh tế căn bản phát triển không nổi, chớ nói chi là thu thập lực lượng tín ngưỡng, cái gì khi mới có thể lên tới cấp 7.
Lâm Hữu nhìn bọn hắn nói chuyện phiếm, cũng vô cùng ngoài ý muốn.
Lại có người có thể phân đến trong lãnh địa phụ thuộc lãnh chúa cấp 7.
Hơn nữa nhìn bộ dáng còn được lãnh chúa cấp 7 kia che chở, thực sự có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại cũng không phải là không có đạo lý.
Dù sao những lãnh chúa cấp 7 kia cũng phải thu thập lực lượng tín ngưỡng, những tòa thành khác phát triển trong phạm vi lãnh địa phụ thuộc, người lãnh chúa kia khẳng định cũng sẽ thu hoạch được tư nguyên phản hồi, chuyện này so sánh với mổ gà lấy trứng thì tốt hơn nhiều.
Những lãnh chúa cấp 7 kia cũng không ngốc.
Huống chi chút tài nguyên của lãnh chúa cấp 6 vừa truyền tống tới, đối phương khẳng định cũng chướng mắt.
- Xem ra cần phải tăng thêm tốc độ mới được.
Nhìn những lãnh chúa mới đến bắt đầu dần dần tăng nhiều, trong lòng Lâm Hữu hiện ra một chút cảm giác cấp bách.
Đóng giao diện nói chuyện phiếm lại, bắt đầu xử lý thi thể hung thú vừa mang về, chuẩn bị dùng để làm tiền công cho nhóm lĩnh dân xây dựng thành trì.
...
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Làm cho Lâm Hữu không ngờ chính là.
Sáng sớm, trong thành Hoàng Sa lại nghênh đón một đám khách không mời mà đến, một đám lưu dân từ thành Song Diệp chạy nạn đến.
Lâm Hữu nhận được thông báo thì lập tức ném chuyện đang làm qua một bên, cưỡi lên Sư Tử Gỗ trực tiếp rời khỏi lãnh địa, đi vào trong thành Hoàng Sa.
Quả nhiên như Tiết Trường Quý phái người tới nói, có hơn một trăm người tràn vào trong thành Hoàng Sa, nguyên một đám vừa nhìn chật vật không chịu nổi, đi đường dài mệt mỏi, hình như đã đi ngoài đường rất lâu.
- Lãnh chúa đại nhân ngài tới rồi.
Nhìn thấy Lâm Hữu cưỡi Sư Tử Gỗ xuất hiện, đám người Tiết Trường Quý đang tiếp thu lưu dân lập tức tiến lên đón.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại có nhiều lưu dân chạy đến chỗ chúng ta như vậy?
Lâm Hữu xoay người từ trên lưng Sư Tử Gỗ nhảy xuống.
Những lưu dân tụ tập ở đây nhìn thấy Sư Tử Gỗ bên cạnh hắn vô cùng hung mãnh, nhất thời bị dọa đến toàn bộ núp ở trong góc, run lẩy bẩy.
Tiết Trường Quý giải thích nói:
- Nghe bọn hắn nói là lãnh chúa vừa buông xuống thành Song Diệp bất hòa với thành chủ trước đó, đánh nhau, bọn họ đều là bị liên lụy, chạy nạn trốn tới đây.
- Đánh nhau?
Lâm Hữu nhướng mày.
- Không sai.
Tiết Trường Quý trả lời.
- Ta từng gặp thành chủ thành Song Diệp, thực lực cực kỳ cao, mà dưới tay còn có rất nhiều người có năng lực, thống trị thành Song Diệp nhiều năm, có lẽ là không muốn giao ra quyền khống chế thành Song Diệp.
- Còn có việc này sao?
Lâm Hữu kinh ngạc một chút.
Hắn biết thành chủ thành Song Diệp là người tu luyện, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ mạnh đến mức có thể đánh ngang tay với lãnh chúa cấp 6.
Hơn nữa nhìn bộ dáng, người thành chủ kia chiếm cứ thành Song Diệp nhiều năm, dưới tay cũng phát triển không ít thế lực, muốn túm lấy quyền khống chế từ trong tay hắn ta hiển nhiên cũng không dễ dàng.
Lãnh chúa này cũng không may, lại gặp phải loại chuyện này.
Hơn nữa còn là vừa buông xuống, chưa kịp phát triển binh chủng thế lực.
Nói như vậy, vậy chẳng phải hắn có thể thừa cơ đi vơ vét chút chỗ tốt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận