Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1443: Truyền Thừa Sau Cùng (Phần 2)

Quý Canh một tay che ngực, chấn kinh nhìn tất cả trước mắt.
Pháp Tắc Sinh Tử của mình lại dễ dàng bị Lâm Hữu phá giải như vậy!
Chẳng lẽ Lực Lượng Sinh Tử hắn vừa lĩnh ngộ còn mạnh hơn của mình hay sao.
Không.
Tuyệt đối không thể!
Trên đời này tuyệt đối không có Thiên Thần nào có thể mạnh hơn Pháp Tắc Sinh Tử của hắn!
Trong nháy mắt, Quý Canh lâm vào trong hoài nghi chính mình thật sâu.
Nhìn bóng người lạnh nhạt đạp không đứng đối diện, trong mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc.
Nhưng hắn lại không biết, Lâm Hữu bởi vì có Bản Nguyên Song Sinh, hai Thế Giới Bản Nguyên gia trì nên vừa lĩnh ngộ Pháp Tắc Sinh Tử thì hiệu quả đã trực tiếp biến thành gấp đôi ban đầu.
Mặc dù thời gian hắn lĩnh ngộ lâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là Thiên Thần cấp 10, không thành công bước ra một bước kia.
Miễn hắn còn là Thiên Thần thì vĩnh viễn không thể nào là đối thủ của Lâm Hữu.
- Nói đi, ngươi còn có di ngôn gì không?
Lâm Hữu từ tốn nói.
Mấy Vương Tộc theo sát xuất hiện, hình thành vòng vây xung quanh Quý Canh, lập tức ngăn cản đường đi của hắn.
- Di ngôn? Không, ngươi không giết chết được ta, cho dù ngươi lĩnh ngộ Pháp Tắc Sinh Tử thì cũng không giết chết ta! Sao ta có thể sẽ chết trên tay lãnh chúa hạ giới hèn mọn như ngươi!
Quý Canh điên cuồng hô to, trong mắt tràn ngập không cam lòng.
Chỉ thiếu chút nữa là hắn đã có thể đạt được toàn bộ truyền thừa, đứng hàng Chủ Thần, đứng ở trên đỉnh của toàn bộ thế giới.
Hắn không cam tâm.
Không cam tâm mình thất bại như vậy.
Tại sao Thiên Mệnh Chi Tử kia lại không thể là hắn!
- Ha ha ha ha.... Ngươi không giết chết được ta!
Quý Canh ta mới là Thiên Mệnh Chi Tử kia, không ai có thể giết chết được ta!
Điên rồi.
Lúc này, Quý Canh đã hoàn toàn điên rồi.
Nhiều năm nỗ lực như vậy nhưng lại thành nước chảy về biển đông, rốt cục làm cho hắn lâm vào trong điên cuồng, trong hai mắt trợn to phủ đầy tia máu, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Không biết vì sao.
Nhìn thấy hắn biến thành như vậy, Lâm Hữu đột nhiên cảm giác hắn vừa đáng hận vừa đáng thương.
Lâm Hữu lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Tâm niệm hơi động, hư ảnh Cây Thế Giới sau lưng hắn bắt đầu nhanh chóng điêu linh, một luồng khí tức tử vong kinh khủng hơn đột nhiên bạo phát trên người hắn, đồng thời giam cầm toàn bộ không gian và thời gian trong chiến trường trung tâm!
- Ông…
Hắc mang vô biên lướt qua bầu trời, lập tức cắn nuốt Quý Canh hầu như không còn.
Quý Canh lâm trong vào điên cuồng, động tác hơi ngưng lại, trong ánh mắt lập tức trừng lớn đến cực hạn.
Sau đó sinh cơ phi tốc tiêu tán, tại từng đôi mắt nhìn soi mói, chậm rãi rơi vào trong rừng rậm Lâm Hữu vừa sáng tạo ra.
- Ầm!
Thi thể của hắn trùng điệp rơi xuống mặt đất.
Giống như là một thanh trọng chùy hung hăng đánh tới trên ngực của mặt của bọn hắn, làm cho trái tim bọn hắn đột nhiên ngừng lại.
Chết rồi.... Người chưởng khống toàn bộ Thần Quốc, thủ phạm hủy diệt sinh linh Vạn Giới lại chết như thế.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn thi thể kia, thật lâu không thể nào hoàn hồn.
Nhóm Đại Đế Vạn Giới còn sống càng giống như giống như cách một thế hệ, trong đầu lóe qua từng bức họa đã từng xảy ra.
Vẻ mặt đội ngũ lãnh chúa Chúng Thần Chi Đỉnh thì là tràn đầy chấn kinh, không thể tin được nhìn tất cả mọi chuyện, ngay cả đang tiến hành chiến đấu cũng dần dần ngừng lại.
Toàn bộ chiến trường chỉ còn lại một mảnh im ắng.
Chỉ có thể nghe được tiếng gió đìu hiu truyền đến bên tai.
Mang theo mùi huyết tinh nhàn nhạt và hương thơm lá non mới lướt qua bên cạnh, nghênh ngang rời khỏi, cũng triệt để thổi tan chiến trường mù mịt.
- Thành công!
- Quý Canh chết!
- Trời xanh có mắt, chúng ta rốt cục đã báo thù cho những tộc nhân và đồng bạn đã chết rồi!
Rất nhanh, nhóm Đại Đế Vạn Giới kịp phản ứng, nhất thời nguyên một đám vui đến phát khóc, kích động ôm nhau.
Có người thì mang theo đội ngũ vội vàng hướng về phía Lâm Hữu.
Nguyên bản tinh thần bọn người Kỷ Vân Sương vẫn luôn căng cứng cũng đều thở dài một hơi, đi theo đám người bọn hắn đi đến bên cạnh Lâm Hữu, tiếng hoan hô truyền khắp bốn phía.
Cho đến lúc này.
Trên thi thể Quý Canh mới rốt cục sáng lên một mảnh ánh sáng sinh mệnh, hóa thành một luồng năng lượng cuồn cuộn phóng lên tận trời, đâm thẳng vào trong mây xanh.
Ngay sau đó.
Một gốc Cây Thế Giới được ánh sáng bao phủ nhanh chóng sinh trưởng, đảo mắt đã trưởng thành một gốc đại thụ che trời, dù là đứng cách mấy ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Truyền thừa của Chủ Thần!
Xa xa, trong lòng Thiên Thần và Ma tộc chấn động, lộ ra vẻ mặt khát vọng.
Nhưng khi bọn hắn nhìn đến bên cạnh Lâm Hữu thì lại lập tức thu hồi phần tâm tư này, từ bỏ ý nghĩ tiến lên cướp đoạt.
Ngay cả tồn tại như Quý Canh cũng bị hắn chém giết nhẹ nhàng, bây giờ bọn hắn xuất thủ cũng chỉ là chịu chết vô ích mà thôi.
Đã không có người nào có thể ngăn cản lãnh chúa hạ giới trở thành Chủ Thần nữa rồi.
- Đi thôi, đó là lực lượng thuộc về ngươi.
Đoạn Trường Phong đứng bên cạnh Lâm Hữu nói nhỏ, trên mặt không có bất kỳ vẻ tham lam nào.
- Ý ngươi là muốn ta hấp thu một phần truyền thừa sau cùng?
Lâm Hữu nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
Trận đại chiến này, gần như là một mình Đoạn Trường Phong phát khởi, cũng là hắn một mực nỗ lực triệu tập nhân thủ, cứu bọn hắn từ trong tay Ma tộc ra.
Thậm chí khi ở trong Vạn Giới, hắn còn không tiếc mai danh ẩn tính, ẩn núp tháng năm dài đằng đẵng.
Nguyên nhân chính là vì đánh vào Thần Quốc, đoạt lại truyền thừa của Chủ Thần.
Có thể nói.
Tất cả mọi chuyện đều có quan hệ rất lớn với Đoạn Trường Phong.
Nếu như không có hắn thì chỉ sợ bọn hắn đã sớm chết ở trong Vạn Giới, ngay cả Thần Vực cũng không vào được.
Nhưng hôm nay.
Hắn lại chắp tay nhường ra truyền thừa, khiến Lâm Hữu cũng không khỏi có chút động dung.
- Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là một lần nữa đoạt lại căn cơ của Chủ Thần, giết Quý Canh báo thù.
- Bây giờ đại thù đã báo, lực lượng Chủ Thần với ta đã không còn tác dụng gì nữa, ngươi là người được Chủ Thần chọn trúng, truyền thừa này đương nhiên phải giao cho ngươi.
Đoạn Trường Phong mỉm cười, nói.
- Tốt, vậy ta sẽ không khách khí.
Lâm Hữu hít sâu một hơi, quay người đi về phía Cây Thế Giới kia, đồng thời trong lòng cũng không ngừng rung động.
Nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng hắn đã sắp lấy được một phần truyền thừa sau cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận