Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 213: Kỷ Vân Sương

Lương thực trong miệng Mạch Cách n, đương nhiên không phải lương thực bình thường, mà chính là lương thực cường hóa được trồng ngoài thành Hoàng Sa.
Từ sau lần đầu tiên được ăn lương thực này, nhóm Người Lùn đã cực kỳ thích, kết quả mỗi lần đưa trang bị tới đều đòi hỏi Lâm Hữu, làm cho hắn vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không cho.
Dù sao thì giá trị của những trang bị này thực sư cao hơn lương thực nhiều lắm.
Nhưng Lâm Hữu không ngờ, Mạch Cách n vừa mở miệng đã đòi ba ngàn cân, kém chút làm cho hắn ngất đi.
- Ba ngàn cân, ngươi tưởng lương thức đó là gió lớn thổi tới à? Nhiều nhất một ngàn cân, không thể nhiều hơn nữa, người trong thành ta còn trông cậy vào những thứ lương thực này để sống đấy.
- Một ngàn cân, có phải hơi ít quá hay không?
Mạch Cách n lúng túng xoa xoa tay, hoàn toàn không có uy nghiêm của một vị vua.
Thật ra không chỉ là tộc nhân của hắn, ngay cả chính hắn cũng đều rất ưa thích loại lương thực này.
Không những có thể cường hóa thân thể, còn có thể tăng lên lực lượng trong thời gian ngắn, mà lại còn ngon hơn lương thực bình thường, khó trách lại thèm đến như vậy.
Nhưng nhìn biểu cảm của Lâm Hữu, hắn đành phải thỏa hiệp:
- Được thôi được thôi, một ngàn cân thì một ngàn cân, nhưng ngươi phải hứa với ta, sau này khi sản lượng của những thứ lương thực này nhiều hơn thì phải để cho chúng ta nhiều hơn một chút.
- Yên tâm đi, chờ sau khi có sản lượng lớn sẽ không thiếu cho các ngươi.
Lâm Hữu trực tiếp đáp ứng, sau đó nhìn về phía xe ngựa sau lưng Mạch Cách n:
- Đúng rồi, trang bị này của các ngươi đã làm đủ rồi sao?
- Ừm, dựa theo yêu cầu của ngươi, 30 bộ cấp bốn đến cấp sáu, còn có 50 bộ trang bị cơ bản, đều đưa tới cho ngươi.
- Tốt, trước hết cứ đặt ở đó đi, chờ sau này ta gọi người tới lấy.
Lâm Hữu hời hợt nói, đã sớm tập mãi thành thói quen.
Nhưng hắn lại không biết, sau khi hai người bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện với nhay thì trong lòng sớm đã cực kỳ kinh ngạc.
30 bộ trang bị cấp bốn đến cấp 6!
Hơn nữa còn là từ Người Lùntự mình chế tạo!
Bọn hắn nhìn thấy cũng nhịn không được có chút trông mà thèm.
Do dự một chút, Mạnh Thanh An đột nhiên chen vào, lúng túng nói:
- Cái kia... Khụ khụ, Lâm Hữu huynh đệ, không biết những trang bị này, các ngươi có tính bán hay không? Ta có thể mua với giá cao.
- Ta cũng giống vậy, nguyện ý mua với giá cao!
Triệu Đình cũng vội chen vào nói.
- Các ngươi muốn mua?
Lâm Hữu quay đầu nhìn bọn họ:
- Có thể là có thể, nhưng đây không phải ta quyết định, các ngươi đến hỏi gia hỏa này.
Nói xong, hắn chỉ chỉ Mạch Cách n bên cạnh.
Hai người thấy thế, ánh mắt chờ đợi nhất thời rơi xuống trên người Mạch Cách n.
Nhưng không ngờ, Mạch Cách n chỉ liếc bọn họ một chút, trực tiếp thu hồi ánh mắt:
- Không hứng thú.
- y...
Hô hấp của Mạnh Thanh An và Triệu Đình chậm lại, không ngờ sẽ bị từ chối dứt khoát như vậy, lại nhìn về phía Lâm Hữu, thấy hắn bất đắc dĩ nhún vai, bọn họ đành phải tiếc nuối nói:
- Tốt, sau này Lâm Hữu huynh đệ có dự định bán ra trang bị thì nhớ đến liên hệ ta.
- Cũng có thể liên hệ ta, giá cả cao một chút cũng không sao.
Nói xong, hay người quay trở lại đội xe, mang theo đội ngũ của mình rời khỏi.
Đối với việc nhỏ xen giữa này, Lâm Hữu cũng không để ý.
Ở ngoài thành hàn huyên với Mạch Cách n một lúc, sau đó gọi người tới chở những trang bị này vào trong thành, thuận tiện chất những lương thực đã chuẩn bị lên xe ngựa, cho bộ tộc Người Lùn đưa đi.
Ngụy Cương vốn đang trong thành huấn luyện binh lính nghe thấy có trang phục mới chuẩn bị lĩnh, lập tức mang theo một đám thủ hạ vội vàng ra khỏi thành, quả thực chạy còn nhanh hơn thỏ.
Dù sao, đây chính là trang bị do Người Lùn nhất tộc tự tay chế tạo, không những tinh lương hơn trang bị bình thường, mà giá trị càng còn cao hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Trong tất cả thành thị xung quanh đây, đoán chừng cũng chỉ có thành Hoàng Sa có thể có đãi ngộ này.
Làm cho người đi qua đường nhìn đến hai mắt đăm đăm, không ngừng hâm mộ.
Thậm chí có không ít người tu luyện la hét muốn gia nhập thành Hoàng Sa, làm việc cho Lâm Hữu.
Đối với những người tu luyện vừa gia nhập này.
Lâm Hữu đương nhiên không thể nào lập tức cung cấp trang bị và tư nguyên.
Mà chính là để Tiết Trường Quý và Ngụy Cương quan sát cân nhắc, sau đó phân phối dựa theo cống hiến, tránh khỏi đến lúc đó cầm trang bị chạy trốn.
Nhất định phải bảo đảm trung thành thì mới có giá trị bồi dưỡng.
Cứ như vậy, bàn giao chuyện xong, Lâm Hữu lại lần nữa trở lại trong lãnh địa, dùng bột phấn ma pháp vừa lấy được, tiếp tục chế tạo quyển trục phụ ma.
...
Mà Lâm Hữu không biết là.
Tin tức hắn trèo lên đỉnh bảng xếp hạng cấp 6 công quốc, cũng được quốc vương Kỷ Tinh Hà chú ý.
Lúc này, Kỷ Tinh Hà đang ngồi ở trên vương vị trong cung điện, nhìn bảng xếp hạng.
- Cha, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Bỗng nhiên, cửa lớn cung điện mở ra.
Một thiếu nữ mặc áo giáp, eo treo bội kiếm, tư thế hiên ngang đi đến.
Kỷ Tinh Hà ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một tia ý cười ôn hòa đã lâu không thấy:
- Vân Sương ngươi đã đến, mau tới đây ngồi, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút.
- Là chuyện liên quan tới bảng xếp hạng?
Thiếu nữ đi vào, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tinh Hà.
Nàng có mái tóc dài như tuyết rơi vào bên hông, môi nhuận như ngọc, lông mày như cành liễu, bề ngoài ôn nhu, kết hợp với khí tức lãnh ngạo toàn thân tản ra lại càng tăng thêm sức mạnh.
Hai đầu lông mày còn có mấy phần giống với Kỷ Tinh Hà.
Thiếu nữ này chính là con gái của Kỷ Tinh Hà, cũng chính là công chúa của công quốc Đại Hoang, Kỷ Vân Sương!
…………
- Thế nào? Ngươi cảm thấy việc bảng xếp hạng thay đổi lần này như thế nào?
Kỷ Tinh Hà một tay vuốt cằm, nhìn giao diện bảng xếp hạng trước mắt, ánh mắt đầy thâm thúy.
- Có thể đè qua Thu Trường Sinh một đầu, người tên là Lâm Hữu này thật không đơn giản, nhưng làm cho ta để ý hắn nhất chính là bài danh vương quốc.
Trong con ngươi và thanh tịnh lạnh lùng của Kỷ Vân Sương chớp lên một tia kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận