Căn Cứ Số 7

Chương 101: Đạn

Rất là tàn khốc.

-Khải Ân, Tinh Vân thế nhưng bây giờ là tâm phúc bên người của ngài nghị viên, nếu như Tinh Vân có thể làm cầu nối cho anh, khiến ngài nghị viên giới thiệu anh vào đội hộ vệ thành phố, như vậy không biết chừng có thể trực tiếp tiến thẳng vào trung tâm, mà không cần phải bắt đầu từ thành viên bình thường của đội hộ vệ, sau này sẽ có cơ hội tiếp xúc với cơ giáp.

Tô Phi ở bên cạnh mở miệng nói.

Khải Ân nhìn về phía Tinh Vân, nâng ly rượu lên nói:

-Tinh Vân tiểu thư có thể giúp tôi tiến cử được không.

Tinh Vân có hơi khó chịu, mặc dù biết Tô Phi tiếp cận cô là vì nguyên nhân trước mặt này, nhưng đối phương lại nói thẳng ra như vậy vẫn khiến cô rất không thoải mái, nhất là còn ở trước mặt của Hứa Mạt.

-Xin lỗi, tôi và ngài nghị viên cũng không thân.

Tinh Vân mở miệng nói.

Ánh mắt của Tô Phi nhìn về phía Tinh Vân, thái độ trong nụ cười mang theo vài phần khinh thường, cái lão nghị viên háo sắc kia ai mà chả biết, cô ta cũng không nghĩ rằng Tinh Vân có thể may mắn thoát khỏi.

Hôm nay ở đây giả bộ thuần khiến với cô ta làm cái gì.

Không thân?

Ngài nghị viên để mắt đến mẹ của Tinh Vân, sợ là cũng là vì cô ấy, nếu không, làm sao lại mang theo Tinh Vân tới mấy cái hoạt động này.

Là vì Hứa Mạt sao?

Tô Phi liếc nhìn Hứa Mạt một cái.

-Hứa Mạt, có khách tới rồi.

Diệp Thanh Điệp nói với Hứa Mạt, những chuyện vặt vãnh ở đây, cô cũng lười để ý.

-Vậy tôi đi trước.

Hứa Mạt đứng dậy nói với Tinh Vân.

_-Tôi cũng có việc nên về trước đây.

Tinh Vân lấy tiền liên bang đưa cho Diệp Thanh Điệp, nói với Tô Phi:

-Lần này tôi mời.

Diệp Thanh Điệp nhận tiền liên bang.

-Hứa Mạt, tạm biệt.

Tinh Vân nhìn Hứa Mạt cười nói.

-Tạm biệt.

Hứa Mạt gật đầu, Tinh Vân rời khỏi bên này.

-Ngài Khải Ân từ từ uống.

Diệp Thanh Điệp cười nói, nói xong còn cố ý nhìn Tô Phi một cái, sau đó cũng cùng Hứa Mạt rời khỏi bên này.

Vẻ mặt của Tô Phi có hơi khó coi.

Khải Ân cũng có hơi khó chịu, nhưng ở trước mặt của Diệp Thanh Điệp, đương nhiên hắn cũng không thể thất lễ.

-Đợi tôi một chút.

Tô Phi nói với Khải Ân, sau đó đi về phía quầy bar.

Hứa Mạt đang pha cocktail.

Tô Phi lấy ra mấy tờ tiền liên bang, đều mệnh giá một trăm nhân dân tệ, đặt ở trước mặt Hứa Mạt.

Hứa Mạt ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

-Một năm lương của cậu là bao nhiêu?

Tô Phi hỏi.

-Khụ khụ ……

Tiểu Thất ở bên cạnh ho khan một tiếng, nhưng may mà có thể kiềm chế lại được, lén lút nhìn mấy tờ tiền liên bang.

Tiền lương một năm của anh Mạt?

Anh Mạt đây là thú nuốt vàng, nói tiền lương một năm của hắn ra sợ là làm cho cô ta sợ hết hồn.

-Tô Phi tiểu thư có việc gì sao?

Hứa Mạt mặt không đổi hỏi.

-Chắc cậu và Tinh Vân rất thân, giúp tôi thuyết phục Tinh Vân đi.

Tô Phi nói:

-Tôi có thể trả cho cậu tiền lương một năm.

-Không phải Tinh Vân tiểu thư đã từng trả lời rồi sao, không phải nói cô ấy và ngài nghị viên không thân sao?

Hứa Mạt nói.

-Mẹ của Tinh Vân là người phụ nữ của ngài nghị viên, ngài nghị viên thường đưa Tinh Vân đến mấy hoạt động kiểu này, cậu nói thân hay không thân đây?

Tô Phi mỉm cười nhìn Hứa Mạt, dường như còn mang theo vài phần chế giễu.

Tô Phi đang nghĩ, Hứa Mạt nghe những thấy lời này, có tức giận hay không?

Hứa Mạt xác thực có hơi tức giận, Tô Phi thân là ‘Bạn bè’ , nhưng lại ở trước mặt hắn nói xấu Tinh Vân.

-Tôi hiểu rồi.

Hứa Mạt gật gật đầu, hắn đem rượu đã pha xong bỏ xuống, sau đó đẩy tiền liên bang lại về phía Tô Phi, nhìn Tô Phi cười nói:

-Tôi không có hứng thú với tiền.

Tô Phi hơi sửng sốt, đặc biệt là nụ cười của Hứa Mạt lúc này, giống như còn mang theo vài phần tà khí.

-Vậy cậu hứng thú với cái gì?

Tô Phi nói.

Hứa Mạt nhìn thân hình gợi cảm của Tô Phi từ trên xuống, mỉm cười nhìn chằm chằm cô ta.

Sắc mặt của Tô Phi ngay lập tức trở nên khó coi.

Cô ta đương nhiên biết.

Tô Phỉ nhìn Hứa Mạt với ánh mắt lạnh băng, bị một người pha chế cợt nhả khiến cho cô ta cảm thấy rất là nhục nhã, muốn lấy ly rượu ở quầy bar lên nhưng lại bị Hứa Mạt giữ lại trước.

Tô Phi nhìn chằm chằm Hứa Mạt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Tô Phi bỗng nhiên bật cười, ánh mắt lạnh lùng liếc Hứa Mạt một cái, không lời nào im lặng xoay người rời đi, cùng Khải Ân rời khỏi.

Hứa Mạt cũng không để ý, hắn đã không phải là hắn của một năm trước nữa rồi.

-Cậu sẽ không thực sự có hứng thú với cô ta đó chứ?

Diệp Thanh Điệp không biết xuất hiện ở bên cạnh Hứa Mạt từ lúc nào, dựa vào quầy bar cười nói.

-Chị Diệp nghĩ sao?

Hứa Mạt cúi đầu trả lời.

-Còn Tinh Vân thì sao, tức giận vì cô ấy sao?

Diệp Thanh Điệp tiếp tục nói:

-Cô ấy tựa hồ rất để ý tới cái nhìn của cậu, có muốn giúp cô ấy không?

Hứa Mạt không thèm để ý đến cô.

…………

Quán rượu nhỏ mỗi ngày chỉ mở 3 tiếng đồng hồ, dù sao cũng không phải vì để kiếm tiền.

Người trong quán rượu dần ít đi, ngoài đường phố cũng dần dần yên tĩnh trở lại.

Nhưng mà vào lúc này, lại có mấy người bước vào trong quán rượu.

-Đóng cửa rồi.

Tiểu Thất đang dọn dẹp đồ đạc lên tiếng.

Nhưng mà đối phương không thèm quan tâm, sau khi bước vào trực tiếp khoá cửa của quán rượu lại, khiến cho Ảnh đứng ở cửa nhíu mày lại.

Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất ngẩng đầu lên nhìn về phía người vừa đến, biết là tới gây sự rồi.

Hứa Mạt vẫn như cũ cúi đầu làm việc, ở quầy bar đếm tiền liên bang.

Người dẫn đầu ánh mắt ác liệt, cơ thể đứng thẳng tắp, không giống như lưu manh, mà giống như người được huấn luyện bài bản hơn, ánh mắt của hắn ta như lưỡi đao quét quanh quán rượu, sau đó dừng lại trên người của Hứa Mạt, hỏi:

-Cậu quen biết với tiểu thư Tinh Vân?

-Quen.

Hứa Mạt trả lời lại một tiếng, đối phương lại không nói lời nào, chỉ móc ra một cây súng rồi trực tiếp nổ súng, dường như một cơ hội để biện giải cũng không cho.

Bạn cần đăng nhập để bình luận