Căn Cứ Số 7

Chương 175: Con mồi

Thợ săn hoang dã sao?

Ít nhiều cũng có chút không biết tự lượng sức mình.

Bọn họ cũng đi theo Dương Minh và Lâm Tịch lên xe.

Hứa Mạt đi đến bên cạnh Tiểu Thất, Tiểu Thất gãi đầu và nói với Hứa Mạt:

-Muốn giúp Mạt ca lừa gạt một bộ giáp, có vẻ như vẫn cần nỗ lực hơn mới được.

Hứa Mạt nhìn bộ dạng của Tiểu Thất, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.

Mặc dù cuộc đối thoại giữa hai người rất thú vị, nhưng trong vui đùa cũng có một chút tàn khốc.

Người cải tạo, thợ săn hoang dã.

Học viên của học viện Siêu Phàm.

Sự khác biệt về giai cấp, ngay cả trong mắt của một cô bé dễ thương mười sáu tuổi đều đã rõ ràng như vậy rồi, mặc dù cô bé ấy không hề có ác ý.

Chỉ có thằng nhóc Tiểu Thất vô lo vô nghĩ này, cũng không biết hắn có để tâm hay không.

Nhưng mà với sự thông minh của Tiểu Thất mà nói, thằng nhóc này không thể không hiểu.

Chỉ là nó thuộc kiểu người lạc quan, giả vờ không hiểu thôi.

Hứa Mạt vỗ vai Tiểu Thất.

Thằng nhóc mười sáu tuổi này, lẽ ra cũng nên như những đứa học viên kia, đến trường để học tập mới đúng.

Ngay lúc này, Hứa Mạt dường như có một kế hoạch mơ hồ cho tương lai của Tiểu Thất.

-Các ngươi dự định thật sự đi cùng nhau sao?

Lúc này, Tần Phúc đi tới, hỏi Từ Mặc:

-Lần hành động lần này chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

-Ừm, chúng tôi cùng nhau đi.

Hứa Mạt gật đầu đáp.

-Được, lên xe đi.

Tần Phu mở miệng nói một tiếng, ông ấy nhờ người quen báo cho gia đình biết, rồi cùng con gái và con rể lên đường.

Hai mươi mốt người, bốn chiếc xe.

Tám người học viên.

Mười ba thợ săn hoang dã.

Bọn người Hứa Mạt chỉ chiếm giữ hai vị trí, nhưng lại dư ra ba người.

Chiếc xe bắt đầu khởi động và đi về phía đống đổ nát.

Sau khi lái xe ra khỏi căn cứ và tiến vào khu di tích, chiếc xe có chút lắc lư, bọn họ thuận theo con đường đã mở, một đường mà đi thẳng.

Tài xế là chồng của Tần Lan, Tần Lan cũng ngồi ở phía trước, Tần Phu và bọn người Hứa Mạt ngồi ở khoang sau của xe.

Khoang xe lộ thiên.

Tần Phu liếc nhìn con quái vật sắt thép ở phía trước và nói:

Những con quái vật bình thường sợ rằng không thể phá vỡ được vỏ xe của bọn họ.

Chiếc xe bị hỏng của họ thậm chí không có một nơi trú ẩn.

Mặc dù có đi chăng nữa cũng không có tác dụng, căn bản không thể ngăn cản quái vật công kích, ngược lại còn vô ích, lúc quái thú công kích, bọn họ đều không nhìn thấy được bên ngoài.

Do đó, những chiếc xe của thợ săn hoang dã đều thuộc loại này.

-Đây chính là khoảng cách trang bị, trang bị trên cơ thể của những học viên này chắc đều là cấp B, tinh anh của học viện Siêu Phàm đều đốt tiền mà.

Giọng điệu của Tần Phúc có chút ngưỡng mộ.

Thợ săn hoang dã bọn họ kiếm tiền thật gian nan rồi.

Mạo hiểm trong đống hoang tàn, cuối cùng cũng chỉ vì muốn ở trong thành phố mà ổn định cuộc sống.

Hứa Mạt nhìn về hướng quái thú sắt thép kia, chỉ nhìn thấy trên nóc của mái che được mở ra có một cái đầu thò ra từ bên trong.

Là người dẫn đầu tên Dương Minh.

Hắn trèo lên nóc xe, đứng vững trên đó và nhìn vào khoảng không với chiếc kính thiên văn trên tay.

Xe của bọn chúng vốn đã rất cao, Dương Minh đứng trên đó thì tầm nhìn cực kì tốt.

-Những người dẫn đầu này đều là giáo viên của học viện sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Cũng không hẳn, tuổi tác có vẻ cũng không lớn, có khả năng là huấn luyện viên từ công việc dạy thêm, sau khi tốt nghiệp, bọn họ lựa chọn ở lại học viện làm việc,

đây có thể coi là một bước chuyển tiếp.

Tần Phu nói.

Những thợ săn hoang dã dường như cái gì cũng biết một chút, bọn họ hoạt động bên ngoài trong một thời gian dài, cũng nghe qua rất nhiều câu chuyện.

-Có thể ở lại trường thì đều là những học viên tốt nghiệp ưu tú, học viên và huấn luyện viên của học viện Siêu Phàm nếu họ sẵn lòng giúp đỡ thì họ có thể châm chước cho phép ngươi lẻn vào thành phố.

Tần Phu nói:

-Chỉ là họ sẽ không thường xuyên giúp đỡ.

Suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ là thợ săn hoang dã thuê mà thôi.

-Ừm.

Hứa Mạt gật đầu.

Đây là một cơ hội.

Cũng không thể mãi mãi ở trong hoang dã.

Bọn họ cần phải đến thành phố và làm một cái danh phận, nếu không thì từng bước tiến đều sẽ khó khăn.

Đợi sau khi các ngươi tiến vào thành rồi, có cơ hội nhất định sẽ khảo nghiệm mức độ dung hợp nguồn năng lượng, dựa theo kinh nghiệm của ta thì ngươi ở độ tuổi này có sức mạnh cấp C, mức độ dung hợp nguồn năng lực tuyệt đối không hề thấp và có khả năng đạt đến cấp B.

Tần Phu giải thích:

-Mức độ dung hợp nguồn năng lực của cấp B, đối với ngươi sau này sẽ có lợi, nói không chừng sẽ có cơ hội được vào học viện để học tập đó.

Quầy sách nhỏ.

Theo quan điểm của Tần Phu, ở độ tuổi này của Hứa Mạt, điểm đến tốt nhất là học tập trong học viện.

Đó mới chính là cuộc sống của người trẻ tuổi.

Thật lãng phí thời gian khi ở trong những đống đổ nát này làm thợ săn hoang dã.

Một cuộc sống như vậy thật là không toàn vẹn.

Hứa Mạt có thể nhìn ra rằng Tần Phu đối với học viện có chút chấp niệm.

Ông ấy không thể giúp đỡ con cái để có thể thực hiện được nguyện vọng này cho nên trong lòng vẫn luôn đau đáu, ngược lại giờ đây lại gửi gắm chút kì vọng lên người anh ta.

Tự bản thân Hứa Mạt có đi hay không đi trái lại cũng chẳng quan trọng.

Tuy nhiên, Tinh Vân thì muốn gia nhập vào học viện âm nhạc.

Tiểu Thất cũng dự định đến Học viện Kỹ thuật Cơ khí.

Chỉ có điều, muốn để bọn họ đến học viện mà học tập thì ắt hẳn phải cần rất nhiều tiền liên bang.

Nhìn thấy trước mắt đều là những đứa nhóc kiêu ngạo này, tương lai vào học viện cũng không có khả năng bị ủy khuất.

Đột nhiên Hứa Mạt phát hiện ra đồng tiền liên bang trong thế giới ngầm này dường như càng dễ dàng kiếm hơn.

Sòng bạc và đấu trường đều là máy rút tiền của anh ta.

Nhưng cũng trong thế giới ngầm này thì thường thường là có mạng để kiếm tiền mà không có mạng để tiêu tiền.

Cũng chỉ là người khác nuôi con mồi mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận