Căn Cứ Số 7

Chương 326: Thật là đáng tiếc

Đương nhiên, sau sự cố lần trước, người dân thành phố Cương Khung vẫn cho rằng lão viện trưởng không phải ích kỷ mà là muốn bồi dưỡng một thiên tài cho học viện Nặc Á.

Nhưng học trò cũ của lão viện trưởng tham ô sợ tội tự sát, cũng phủ bóng đen lên điều này.

Cho dù những học viên này có tài giỏi đến đâu, thì ít nhất họ cũng chưa có đóng góp gì, phần thưởng có quá nhiều không?

Những dư luận này đã đẩy học viện Nặc Á lên đầu sóng ngọn gió.

Trong văn phòng của Lâm Thanh Trạch tại học viện Nặc Á, Lâm Thanh Trạch sau khi biết chuyện công bố đã lật bàn, cực kỳ phẫn nộ.

Học viện lớn như vậy, không thể hoàn toàn trong sạch được.

Điều tra thì điều tra, bọn họ cũng không ngại, ít nhất hắn và lão viện trưởng không hổ thẹn với lương tâm của mình, chưa từng làm chuyện gì sai trái.

Nhưng đối phương lại lấy lão viện trưởng làm gương để công kích, lương tâm bị chó tha rồi sao?

Đặc biệt là lão viện trưởng đã nói sẽ bù vào cho đủ kinh phí, dưới tình huống sẽ không sử dụng một đồng kinh phí nào của học viện, thế mà còn muốn khơi dậy dư luận, Lâm Thanh Trạch dĩ nhiên cực kỳ khó chịu.

Đây là cố ý muốn bôi nhọ thanh danh của lão viện trưởng.

Quả nhiên, đúng như lão viện trưởng đoán, là nhằm vào ông, muốn ép ông lui về.

Ngoài ra, chính quyền thành phố quyết định vì vấn đề tham nhũng nên sẽ cử người đến học viện Nặc Á để hỗ trợ quản lý học viện, đồng thời muốn thay máu cho học viện Nặc Á.

Thừa thắng xông lên.

Sau khi biết tin, ban quản lý cấp cao của học viện Nặc Á đã rất sốc.

Phòng làm việc của Lâm Thanh Trạch lúc này chật ních người, ai nấy đều mang theo tức giận mà đến.

Lãnh Thu cũng đến, trực tiếp ném một phong thư lên bàn làm việc của Lâm Thanh Trạch, nói:

-Từ chức, bà đây không làm nữa.

Lâm Thanh Trạch nhìn về phía Lãnh Thu, giận dữ đập bàn, trợn mắt nhìn Lãnh Thu.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ nghe Lâm Thanh Trạch mở miệng nói:

-Tôi cũng không định làm nữa.

Lãnh Thu sửng sốt một chút, nhìn Lâm Thanh Trạch, nói:

-Xem ra cậu cũng không đáng ghét lắm.

Lâm Thanh Trạch lườm cô.

-Tôi không muốn làm nữa đâu.

Mọi người trong văn phòng đều ầm ĩ muốn từ chức.

-Đi thôi, đi gặp lão viện trưởng.

Một nhóm người lòng tràn đầy phẫn nộ, bọn họ tận tâm tận lực làm việc, cuối cùng lại thành ra kết quả như vậy.

Hơn nữa, lão viện trưởng cũng khá lớn tuổi, ngày thường trên cơ bản không quản chuyện của học viện, sở dĩ ông nguyện ý ngồi trong học viện là để hù doạ kẻ xấu, cũng là vì danh tiếng của học viện Nặc Á, dù sao, thanh danh của ông cũng là ở đó.

Nếu không lão viện trưởng đã sớm nghỉ hưu, chẳng lẽ lại vì chút tiền lương ít ỏi của học viện Nặc Á sao?

Hi sinh nhiều như vậy, vậy mà giờ lại ăn cháo đá bát, làm tổn hại thanh danh của lão viện trưởng.

Há có lý lẽ như vậy.

Thân phận của lão viện trưởng là gì?

Làm sao chịu được loại tức giận này, đây là cố ý để cho lão viện trưởng tự mình rút lui.

-Đi…

Một đám người vô cùng tức giận, ầm ĩ bước ra ngoài.

Hôm nay học viện Nặc Á được nghỉ tập thể, không có lớp học, sinh viên được hoạt động tự do.

Các bạn học viên đương nhiên nhận thức được tình hình hiện nay, nhiều người bức xúc khó chịu và cho rằng cách làm trên là quá đáng.

Họ cũng ghét tham nhũng, nhưng tùy việc mà xét, điều tra tham nhũng thì trừng phạt những phần tử tham nhũng thôi, sao lại bôi nhọ danh dự của lão viện trưởng chứ?

Hiện giờ, trong học viên thậm chí còn có tin tức lão viện trưởng có thể sắp nghỉ hưu, cũng không biết là ai cố ý tung tin.

Điều này càng làm cho rất nhiều học viên tức giận, tuyên bố muốn cùng tiến cùng lùi với lão viện trưởng.

Trong viện của ông lão.

Mấy người Hứa Mạt đương nhiên đã nghe được tin tức này.

Ông lão đang ngồi trên ghế, Tinh Vân ở bên cạnh đấm lưng cho ông.

Hứa Mạt ngồi dưới đất cạnh ông, trông có vẻ hơi tùy ý.

-Thầy, Người định về hưu thật sao?

Hứa Mạt hỏi, rất tùy ý, giọng điệu bình tĩnh.

-Ta già rồi, lẽ ra ta phải về hưu lâu rồi, mấy năm trước ta cũng muốn nghỉ ngơi nhưng họ không chịu nên đành phải làm việc thêm vài năm nữa.

Ông già ngồi đó cười lắc đầu nói:

-Nghỉ hưu cũng tốt, cuối cùng ta cũng có thể thanh tịnh, không cần lo lắng chuyện gì nữa.

Hứa Mạt nghe ông lão trả lời thì hiểu ra.

Chẳng qua là tự mình nghỉ hưu và bị ép nghỉ hưu không giống nhau.

Thậm chí có thể nói là cách biệt rất lớn.

Tuy nói ông lão có thể không lui, nhưng như vậy thì sẽ không có ý nghĩa gì, ông lão còn muốn giữ thể diện.

-Lo học hành chăm chỉ đi, nhóc con. Mặc dù ta nghỉ hưu, nhưng ảnh hưởng của học viện vẫn còn, thiên phú của con ở đây, bọn họ cũng sẽ không lợi dụng con, có lẽ sẽ cố gắng hết sức lôi kéo.

Ông già nói:

-Đã đến lúc thử thách bản thân rồi.

-Người không sợ con sẽ không chịu nổi thử thách này sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Sẽ không?

Ông lão nhìn hắn nói.

-Thầy, con cũng không dám khẳng định, dù sao con cũng còn trẻ như vậy, lại còn nghèo.

Hứa Mạt nói.

Ông lão nghe Hứa Mạt nói đùa thì lườm hắn một cái.

-Cho nên, để tránh mật ngọt chết ruồi, con chỉ có thể tự mình rời đi, khỏi bị dụ dỗ.

Ông lão nghe Hứa Mạt nói như vậy, sửng sốt, nhìn về phía hắn.

-Anh Mạt, đồ nặng quá, anh thấy chị Điệp khuân vác nhiều như vậy, anh nỡ lòng nào không phụ một tay sao?

Bên kia phòng, Tiểu Thất và Ảnh xách túi lớn túi nhỏ đi ra, Diệp Thanh Điệp đi theo sau, cô tương đối thoải mái, cầm ít đồ hơn.

-Không sao đâu, tôi không mệt.

Diệp Thanh Điệp nói.

-Chị Điệp, giới hạn của chị càng ngày càng thấp.

Tiểu Thất buồn bực nói.

-Mấy đứa đang làm cái gì vậy?

Lão nhân nhìn bọn Tiểu Thất mang theo đồ đạc tới đây.

-Đương nhiên là chuyển nhà ạ, sau này không còn là học sinh học viện, cũng không thể cứ ở lại đây, không thích hợp lắm.

Tiểu Thất mở miệng nói:

-Thật là đáng tiếc cho mấy chị gái xinh đẹp kia, rốt cuộc không nhìn thấy một thiên tài như mình nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận