Căn Cứ Số 7

Chương 248: Xảy ra chuyện

Lâm Viễn muốn kiện lên cục trị an thì bọn họ sẽ rất rắc rối.

Ở đây không phải thế giới ngầm.

Trong trang viên, Lâm Tịch nằm trên ghế nhắm mắt yên tĩnh.

Máy truyền tin cũng vất sang một bên.

Những ngày này, cô nhận được rất nhiều cuộc gọi cùng với tin nhắn, cô đều không nghe.

Cô tự cô lập bản thân mình.

-Chị, anh Minh Huy rất tốt, anh tuấn, thiên phú tu hành cũng rất xuất sắc, hơn nữa, còn là người thừa kế của tập đoàn Minh Thị, bất luận là ở đâu cũng được xem như là nhân vật quan trọng.

Lâm Giản ở bên cạnh Lâm Tịch nói.

Lâm Tịch vẫn nhắm mắt như cũ, không để ý đến cô.

-Chị, anh Minh Huy sẵn sàng bỏ ra một cái giá lớn như vậy để giúp chúng ta, có thể thấy anh ấy đối với chị cũng là thật lòng đó.

Lâm Giản tiếp tục nói.

-Em sợ ta nuốt lời sao?

Lâm Tịch đang nhắm mắt bỗng nhiên mở miệng nói.

Chỉ thấy ánh mắt cô mở ra, nhìn chằm chằm Lâm Giản, nói:

-Em sợ ta phản bội Lâm Gia xong, em không được làm tiểu thư lá ngọc cành vàng nữa?

Lâm Giản nhìn thấy ảnh mắt Lâm Tịch có chút cứng rắn.

Cô thực sự sợ hãi.

Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày Lâm Thị phá sản.

Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn sống một cuộc sống xa hoa, cô không nghĩ đến tình cảnh phá sản của nhà Lâm gia.

Đoạn thời gian trước, tin tức Lâm gia bị phá sản truyền ra ngoài, cô thực sự rất sợ.

Bạn bè nói với cô, Lâm gia nếu như phá sản, không chỉ là không có tiền, mà còn có một khoản nợ khổng lồ.

Đến lúc đó, tài sản cùng với xe của Lâm gia bọn họ, toàn bộ đều không giữ được, sẽ bị bọn đòi nợ thu đi.

Thậm chí, còn phải gánh thêm khoản nợ.

Bọn họ sẽ trực tiếp rơi thẳng xuống đáy, không thể ngóc dậy.

Hy vọng duy nhất, chính là tập đoàn Minh Thị.

Chỉ cần tập đoàn Minh Thị đầu tư cho Lâm Thị, công ty còn có thể cứu được.

Như vậy, cô cũng sẽ không rơi xuống tầng lớp thấp nhất, cũng sẽ không bị khinh thường như những người kia.

Lâm Giản không dám nghĩ về cuộc sống của mình như những người ở tầng lớp dưới.

Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Lâm Giản, ánh mắt của Lâm Tịch tràn đầy sự thất vọng.

Một cảm giác bi thương dâng lên trong lòng.

Đây có phải là cô em gái mà cô vẫn luôn yêu thương không.

-Chị, chị nói gì vậy, em chỉ là cảm thấy anh Minh Huy thực sự rất hợp với chị.

Lâm Giản không thừa nhận, nói.

Lâm Tịch nhìn cô một cái rồi cũng không để ý nữa.

Trong lòng chỉ có sự thất vọng.

Xứng đôi?

Chưa nói đến có thực sự xứng đôi không. Lâm Giản, đã từng suy nghĩ đến cảm nhận của cô chưa? Cô vẫn luôn ghét Minh Huy.

Hơn nữa, Lâm Tịch cũng không cho rằng Minh Huy sẽ thực sự thương cô.

Đây là một âm mưu.

Tập đoàn Minh Thị, muốn nuốt Lâm Thị, chỉ có đầu tư, mới có thể danh chính ngôn thuận tóm gọn Lâm Thị.

Lâm Tịch cầm lấy thiết bị liên lạc, nhìn thấy tên của Hứa Mạt.

Có không ít cuộc gọi ngỡ, còn có tin nhắn.

Lâm Tịch thở dài một hơi, mở ra nhìn một cái, không khỏi sửng sốt, ánh mắt hướng ra bên ngoài.

Chỉ nhìn thấy lúc này, Lâm Viễn cùng lúc đi đến bên này.

-Tiểu Tịch.

Lâm Viễn gọi một tiếng

-Tin tức đã liên tục được thông báo ra bên ngoài, việc hôn ước này sẽ không để con chịu ủy khuất.

-Sẽ không chịu thiệt sao?

Lâm Tịch nhìn ra công nhân đang bận rộn trong trang viên, còn có bảo vệ bên ngoài, có chút châm biếm nói:

-Cha, người đã từng nhìn thấy lễ đính hôn như này chưa?

-Hình thức mà thôi, không quan trọng, phía sau sẽ có một hôn lễ chính thức.

Lâm Viễn trả lời:

-Ta đảm bảo, nhất định sẽ lộng lẫy.

-Không cần đâu cha.

Lâm Tịch thở dài trong lòng:

-Cha, Minh Vũ căn bản là không có thành ý, hắn đề xuất ra hôn ước chỉ là muốn cổ phần, thâu tóm Lâm Thị.

-Ta sẽ đọc kỹ hợp đồng cổ phần, cũng sẽ mời chuyên gia chuyên nghiệp nhất đến.

Lâm Viễn nói:

-Nếu như Minh Huy không có thành ý, vậy thì sau này, giải trừ hôn ước là được rồi, trước mắt quan trọng nhất là phải vượt qua giai đoạn khó khăn này.

-Tiểu Tịch, ta biết con phải chịu ấm ức, sau này cha nhất định sẽ bù đắp cho con.

Lâm Tịch nhìn người cha của mình, cảm thấy có chút xa lạ.

Lâm Viễn thực sự không hiểu sao? Lâm Tịch cho rằng, hắn cái gì cũng đều hiểu, chỉ là giả bộ không hiểu mà thôi. Hoặc có lẽ, là vì để bắt lấy sợi rơm cứu mạng tốt nhất này?

Nhưng như thế, liền hi sinh cô sao? Từ trước đến nay, cô dường như đã đánh giá quá cao địa vị của bản thân trong lòng cha rồi, cũng đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng Lâm Giản.

Tình thân.

Ở trước trước mặt lợi ích thì cũng phải dạt ra.

Lúc này Lâm Tịch cảm thấy bản thân vô cùng cô đơn, một mình cô độc.

-Về phòng của con đi, đừng có quấy rầy chị con.

Lâm Viễn trừng mắt với Lâm Giản, thái độ đối với Lâm Tịch khi nãy hoàn toàn khác nhau.

-Vâng.

Lâm Giản trả lời rồi cũng quay người rời đi.

Cô cũng quen rồi.

-Tiểu Tịch, con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.

Lâm Viễn nói với Lâm Tịch một câu rồi cũng về phòng.

Trong tay Lâm Tịch đang cầm thiết bị liên lạc, nhìn ra bên ngoài, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài cổng,

Mấy người Hứa Mạt đang gấp rút tìm cách. Lúc này Lâm Tịch đi ra.

-Chị Tịch.

Diệp Thanh Điệp gọi.

-Chị Tịch.

Hứa Mạt nhìn thấy Lâm Tịch đi đến cũng gọi.

-Sao mọi người lại đến đây?

Lâm Tịch mỉm cười hỏi, những nụ cười của cô rất miễn cưỡng, như là nặn ra vậy, một chút cũng không tự nhiên.

-Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn tôi có thể không đến sao?

Hứa Mạt nhìn Lâm Tịch nói:

-Chị Tịch, là vì Lâm Thị xảy ra chuyện sao?

-Ừm.

Lâm Tịch nhẹ nhàng gật đầu, nặn ra một nụ cười nói với Hứa Mạt:

-Hứa Mạt, mau quay về học viện chăm chỉ học tập đi, chuyện của tôi, mọi người không cần bận tâm lo nghĩ làm gì, nhưng mà, đính hôn xong tôi sẽ không gọi mọi người nữa..

Lâm Tịch đối với chuyện bên ngoài, cũng không biết gần đây học viện đã xảy ra chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận