Căn Cứ Số 7

Chương 478: Tôn Bàn Tử đề nghị

Ba ngày trước, ông lão chỉ mới đột phá thực lực cấp chín cơ thể đã không tốt, thế mà trong trận chiến kia lại đốt cháy cả tinh lực.

Bây giờ, cơ thể ông ngày càng kém đi.

-Còn chưa khoa trương đến vậy.

Ông lão xua tay cười nói.

Nếu thật đến một bước kia thì ông hoàn toàn vô dụng rồi.

-Ông nội, sao người lại bắt nạt ca ca chứ.

Một cô gái tiến lên, tức giận nhìn lão viện trưởng.

Là Yêu nhi, Lăng Dung đi theo phía sau cô.

Ba ngày trước bọn họ đã giành chiến thắng, tất nhiên không cần rời khỏi nữa.

-Vậy cháu muốn giúp ca ca đánh ta sao?

Lão viện trưởng cười xoa xoa đầu Yêu nhi.

Những người đứng bên cạnh đều nở nụ cười, vô cùng vui vẻ.

Lúc này, một nhóm người từ bên ngoài đi vào, là nhóm Tần Dã.

-Lão viện trưởng.

Tần Dã hô một tiếng, nói:

-Học viện Nặc Á vẫn còn trống vị trí viện trưởng và viện trưởng chấp hành.

Sau lưng Tần Dã, rất nhiều người nhìn về phía lão viện trưởng với vẻ mong đợi, điều này cũng là kỳ vọng của bọn họ.

Nếu như lão viện trưởng quay về, sẽ có ý nghĩa đặc biệt đối với học viện Nặc Á.

Ông lão lắc đầu.

-Ngươi rất thích hợp với vị trí viện trưởng, còn về viện trưởng chấp hành, Lâm Tịch đã đi theo Thanh Trạch rèn luyện được một thời gian, để cô ấy thử trước đi.

Ông lão nói.

-Ta?

Tần Dã và Lâm Tịch kinh ngạc, đồng thanh nói:

-Ta không thể!

-Cứ bắt đầu thử đảm nhiệm chức viện trưởng trước, nếu không thể thì lại nói sau.

Ông lão tiếp tục nói, Tần Dã và Lâm Tịch lộ ra vẻ cổ quái, có hơi không quen.

Nhất là Lâm Tịch, cô từ vị trí giáo viên lại trực tiếp một bước nhảy vọt thành viện trưởng chấp hành?

-Còn một chuyện, các đại học viện đều muốn mời giáo sư ngài đảm nhiệm chức viện trưởng của liên hiệp học viện Siêu Phàm.

Lãnh Thu đứng một bên nói, nếu lão viện trưởng ngồi vị trí này, địa vị của học viện Siêu Phàm ở thành phố Cương Khung sẽ cao hơn một bậc.

-Không được.

Lão viện trưởng lắc đầu, ông nên về hưu rồi.

Lúc này, bộ đàm rung lên, ông lão nhìn thoáng qua rồi kết nối.

-Lão viện trưởng, ngài ngược lại thật nhàn rỗi nha, hiện giờ ta đang đau cả đầu rồi.

Khâu tư lệnh nói với lão viện trưởng, chấn chỉnh thành phố so với làm tư lệnh ở quân đội khó hơn nhiều.

-Vất vả rồi.

Lão viện trưởng nói, tương lai còn có rất nhiều chuyện phải làm.

-Lão viện trưởng, những vị trí khác ngài có thể không quan tâm, nhưng vị trí thị trưởng, ngài thế nào cũng phải tiến cử một người chứ?

Khâu viện trưởng nói:

-Trong tay ta thực sự không có người nào thích hợp.

Thị trưởng thành phố Cương Khung không nhất thiết phải có thực lực quá mạnh, nhưng nhân phẩm nhất định phải tốt, tiếp theo là có thể xử lý các công việc và có năng lực quản lý thành phố.

-Thị trưởng…..

Trong đầu ông lão đang tìm kiếm ứng cử viên thích hợp, một lát sau, ông nghĩ tới một người.

Có lẽ, có thể thử xem.

-Đề cử cho ngươi một người, ngươi xem thử có phù hợp không, Tôn Hữu Tài, tên này kinh doanh công ty không tệ, kiếm tiền giỏi, lại còn khéo léo, nhân phẩm rất tốt, diễn xuất cũng không tồi.

Lão viện trưởng nói.

-Ách…….

Hứa Mạt ở bên cạnh ngạc nhiên, diễn xuất không tồi?

Cái đánh giá này, cũng thật đúng trọng tâm.

Tôn mập mạp làm thị trưởng?

Có lẽ là thật sự có thể nha!



Chuyện lớn ở thành phố Cương Khung lần lượt diễn ra.

Tôn Hữu Tài thay quyền chức vụ thị trưởng, lão viện trưởng đã nêu tên đề cử.

Lão viện trưởng Nam Minh tuyên bố, đổi học viện Nam Minh từ sở hữu cá nhân thành học viện công. Người của Nam Minh thế gia không còn đảm nhận bất kỳ chức vụ gì ở học viện Nam Minh nữa.

Đồng thời, những người của Nam Minh thế gia là đồng phạm với Nam Minh Uyên đều bị loại trừ, bắt giữ vào tù.

Một thế gia hưng thịnh bậc nhất cứ như vậy mà sụp đổ.

Hơn nữa, lại còn là do lão viện trưởng Nam Minh chủ động thôi thúc mà tan nát.

Có lẽ, lão viện trưởng Nam Minh đã quá thất vọng với gia tộc của mình rồi.

Cùng lúc đó, giới truyền thông cũng trải qua được một cuộc thay máu diện rộng, những truyền thông từng là tay trong của giới nhà giàu đều bị thanh lý, mà hãng truyền thông ngày đó dũng cảm phát sóng trực tiếp buổi hòa nhạc của Lăng Dung ở lễ giao lưu cũng trở thành hãng truyền thông xu hướng, chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong giới truyền thông.

Sau tai nạn lần này, Lăng Dung đã trở thành người nổi tiếng hàng đầu của thành phố Cương Khung, người dân đều thích cô và đau xót cho những gì cô đã trải qua.

Thành phố Cương Khung dần đi vào ổn định.

Chính quyền thành phố bắt đầu sắp xếp đón dân chúng của thế giới dưới đất lên.

Số người sống ở thế giới dưới đất cũng không nhiều, đối với một nơi rộng lớn như thành phố Cương Khung mà nói thì vẫn dư sức chứa được.

Thêm nữa, thế giới dưới đất vẫn có thể được giữ lại như cũ, nhưng không bị đóng kín như trước đó mà thả ra một con đường nối liền lên trên.

Bên cạnh đó, còn từng bước giúp người của thế giới dưới đất hiểu về thế giới phía trên, tiếp nhận được việc học tập tri thức, từ từ lần lượt từng cái, nếu không, bọn họ mà đột nhiên tiếp thu được lượng tin tức lớn như vậy, nhất định sẽ không thể chấp nhận được, cần phải có thời gian hòa hoãn.

Cùng với việc mở ra con đường nối lên trên, người ở thế giới dưới đất bắt đầu lần lượt tiếp thu tin tức từ phía trên, lúc này họ mới biết hết được tất cả chân tướng. Trận bạo động trước kia, bọn họ cũng chỉ biết được một chút, nhưng hiện tại, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi thứ.

Thì ra, kiểm soát bọn họ vẫn luôn là đám chính quyền bù nhìn.

Đồng thời, bọn hắn cũng biết được, bọn hắn có thể được cứu là nhờ Hứa Mạt và tiểu thư Lăng Dung.

Nhân vật anh hùng đã từng ở trong trận bạo động của thế giới dưới đất kia, người mặc áo giáp Hứa Mạt. Hắn một mình giết xuyên qua thế giới dưới đất, còn có tiểu thư Lăng Dung, chính là cô gái ở sân thi đấu lúc trước dùng lực tinh thần cảm hóa tất cả mọi người.

Bọn họ đi lên phía trên, cũng là để cứu vớt thế giới dưới đất.

Phía trong cửa ra vào nhà máy gen của công ty ở thế giới dưới đất lúc này, toàn bộ tất cả mọi thứ đều đã bị phá bỏ triệt để, chính quyền thành phố đã huy động một lượng lớn nhân viên ở đây tiến hành chỉ đạo và sắp xếp với những người đi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận