Căn Cứ Số 7

Chương 491: Người đầu tiên trong lịch sử

-Quả nhiên đều không phải là thứ tốt đẹp gì.

Hứa Mạt mắng, đúng là nhà tư bản.

-Cậu không hiểu.

Tư Tháp Khắc nói:

-Công ty càng lớn càng nguy hiểm, không nghiên cứu phát triển ra sản phẩm xuất sắc thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị thị trường đào thải, lấy ví dụ với người máy, ngoài cấp độ sức mạnh của vũ khí, thời gian đồng bộ phản ứng của con người và người máy tốc độ không dây phải gần bằng không, hơn nữa vô cùng hạn chế sai số vận hành, trong cuộc đối đầu của các cao thủ hàng đầu, chỉ sai sót một chút cũng có thể là then chốt cho sự thắng bại.

-Nói với cậu cậu cũng không hiểu được.

-Cậu biết lái người máy à?

Hứa Mạt hỏi Tư Tháp Khắc.

-Không hẳn

Tư Tháp Khắc nói.

-Vậy là cậu đang dạy tôi đấy à?

Hứa Mạt công kích.

Tư Tháp Khắc:

-.......

-Xong rồi.

Lúc này, bên kia đã xong việc, nhiếp ảnh gia nói với Diệp Thanh Điệp:

-Cô Diệp có tiện trao đổi số điện thoại liên lạc không, sẽ thuận tiện để hẹn thời gian cho buổi chụp lần sau.

-Không tiện lắm.

Diệp Thanh Điệp chưa kịp nói gì thì Hứa Mạt trả lời:

-Cứ để trực tiếp Tư Tháp Khắc hẹn là được rồi.

Ánh mắt của tên nhiếp ảnh gia, anh rất không thích.

Nghe Hứa Mạt nói vậy Diệp Thanh Điệp nhìn anh ta cười mỉm.

-Để tôi.

Tư Tháp Khắc nói với nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia rời đi trong thất vọng.

-Ghen tuông như vậy, nếu cô ấy nổi tiếng, thì cậu sẽ thế nào? 

Tư Tháp Khắc nhìn Hứa Mạt nói:

-Với khả năng quảng bá của tập đoàn Tư Tháp Khắc kết hợp với điều kiện của chị Điệp, rất dễ dàng trở nên nổi tiếng.

-Nghỉ việc….

Hứa Mạt nói, anh đi về phía Diệp Thanh Điệp:

-Chúng ta về trước đi.

Diệp Thanh Điệp cười rồi gật đầu, đi thay quần áo của mình sau đó hai người trực tiếp đi ra ngoài, Hứa Mạt quay lưng lại với Tư Tháp Khắc vẫy tay chào.

Lên xe, Diệp Thanh Điệp vẫn nhìn Hứa Mạt và cười.

-Chị Điệp, hay là thôi không làm nữa?

Hứa Mạt nói.

Thấy Diệp Thanh Điệp nở nụ cười mờ ám, anh ra nói thêm:

-Em chỉ đơn giản là ghét ánh mắt của tên nhiếp ảnh gia kia.

-Nghỉ việc thì cậu nuôi tôi à?

Diệp Thanh Điệp cười rồi nói.

-Cũng không phải là không được.

Hứa Mạt nói.

-Tôi cảm thấy cậu vẫn thích hợp dựa dẫm vào phụ nữ hơn.

Diệp Thanh Điệp nói:

-Bạn gái nhỏ của cậu thế nào rồi?

-Linh.

Hôm qua Hứa Mạt đưa Lăng Dung và Tinh Vân đi nhập học, bận rộn cả một ngày.

Hôm nay tranh thủ thời gian đến tập đoàn Tư Tháp Khắc xem một chút, nhưng vẫn chưa liên lạc với Linh.

Cô ấy cũng không tìm mình?

-Chắc là đang ở học viện.

Hứa Mạt nói.

-Thừa nhận rồi à?

Diệp Thanh Điệp nở nụ cười mờ ám.

-Ơ…

Hứa Mạt cảm thấy bị mắc lừa rồi, Diệp Thanh Điệp cứ nói như vậy anh nghe mãi cũng quen rồi.

-Nếu Linh mà là bạn gái nhỏ thì chị Điệp chính là bạn gái lớn.

Hứa Mạt thấy Diệp Thanh Diệp trêu chọc mình liền phản kích.

-Bạn gái lớn?

Diệp Thanh Điệp đang nhìn anh

-Ừm

Hứa Mạt nghiêm túc gật đầu, ánh mắt lại nhìn nơi không nên nhìn.

Diệp Thanh Điệp đưa tay ra véo mạnh vào thắt lưng anh ta.

-Chị Điệp, em đang lái xe mà.

Hứa Mạt nói.



Lúc Hứa Mạt cùng Diệp Thanh Điệp trở về thuận đường mua sắm một chuyến.

Sau khi Diệp Thanh Điệp ký hợp đồng, cô đã nhận được một khoản tiền tạm ứng là ba mươi vạn đồng liên bang.

Thành phố Vị Lai, hai người quay trở về, Hứa Mạt thấy một nhóm người đang tuần tra ở đây, giống như là vệ sĩ, một số người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.

Hứa Mạt tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy hai bóng người trước mặt đang nói chuyện phiếm.

Một trong số họ là ông già chất phác mà hắn đã gặp hôm đó, còn người kia là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc đơn giản và sạch sẽ.

Dường như nhận ra ánh mắt của Hứa Mạt, hai người cùng nhìn về phía hắn.

Ông lão mỉm cười gật đầu, hiển nhiên còn nhớ Hứa Mạt.

Hứa Mạt cũng gật đầu đáp lại, dời tầm mắt đi qua bên này, đối phương cũng không để ý, tiếp tục tán gẫu.

Giọng của bọn họ không lớn, nhưng Hứa Mạt vẫn nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, hình như là nói về chủ đề chính trị.

Ông già này có phải là chính trị gia không?

Về khí chất thì có vẻ không giống lắm, giống học giả hơn.

Còn về người đàn ông trung niên, anh ta trông hơi giống một quan chức nhà nước.

Nhưng mà cái này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Tư Tháp Khắc trước đó đã nhắc nhở qua, người sống ở đây trên cơ bản đều là người có quyền có thế, còn về đề tài mà bọn họ đang thảo luận, Hứa Mạt không có hứng thú.

Hắn không thích chính trị.

Khi hắn trở về nhà, phát hiện ngôi nhà trống trơn.

Lăng Dung và Tinh Vân đã đến học viện, Tiểu Thất và Ảnh sau này ở lại tập đoàn Tư Tháp Khắc làm việc, Bạch Vi đi cùng Yêu nhi đến trường.

Vì vậy, trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, bỗng nhiên trở nên vắng vẻ.

Hứa Mạt đi tới sô pha trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, Diệp Thanh Điệp mở một chai rượu vang đỏ, rót hai ly, một ly đưa cho Hứa Mạt, cười nói:

-Chúc mừng số tiền lương đầu tiên kiếm được.

Theo một nghĩa nào đó, đây quả thật là công việc đầu tiên của Diệp Thanh Điệp.

Thế giới ngầm đầy rẫy những vụ giết người và đốt phá.

Hứa Mạt nhận lấy ly rượu, mở miệng nói:

-Chị Điệp, thật sự không có ý định bỏ việc sao?

-Hợp đồng đã ký rồi, tiền tạm ứng cũng cầm trong tay rồi.

Diệp Thanh Điệp lắc lắc ly rượu nói:

-Cũng không thể để cho bạn trai người khác nuôi mình. Đúng chứ?

-Khụ khụ…

Hứa Mạt vừa cầm ly lên hớp một ngụm liền bị sặc.

Diệp Thanh Điệp đi tới trước cửa sổ sát đất, lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ rồi nói:

-Hứa Mạt, cùng nhau đi từ thế giới ngầm lên, cậu không nhận ra cuộc sống hiện tại đang rất tốt sao? Nếu như không nhờ Tư Tháp Khắc giúp đỡ, căn bản không có cơ hội kiếm được một công việc như vậy.

Hứa Mạt đương nhiên hiểu được, mặc dù chị Điệp có điều kiện xuất sắc nhưng thủ đô thành phố Xuyên Tinh sẽ không thiếu mỹ nữ, với sức ảnh hưởng của tập đoàn Tư Tháp Khắc và thù lao đã trả, nếu định tuyển dụng, không biết sẽ có bao nhiêu người đăng ký.
Bạn cần đăng nhập để bình luận